Chương 1056: Không biết lãng mạn (3)


Trần Cảnh thấy hơi tiếc, y cất bước nổi gót Hạ Đình Cán, đi một bước quay đầu ba lần, nhìn Tinh Lam vặn khăn tay, thở dài rồi sải b8ước đi theo.

Những người ở lại ngơ ngác nhìn nhau.

Hạ Sơ Thất thở dài,
Xem ra đầu óc lão già này vẫn chưa khỏi hẳ3n nhỉ? Có vấn đề.
Triệu Tôn lườm nàng,
Ông ấy vẫn luôn bình thường.
Hạ Sơ Thất lạnh lùng liếc tới,
Ô? Từ khi nào mà chàng biết9 ông ấy không có vấn đề gì vậy?
Triệu Tổn nhìn đổi con mắt sáng tỏ của nàng, nghẹn họng, nào dám nói sự thật? Hắn khựng lại, hơi 6nghiêng người, uống trà tránh né ánh mắt dò xét của nàng.
Những người khác thấy thế thì cũng rời đi.
Nhưng vào lúc này Triệu Tôn lại bỗng cất tiếng gọi,
Bính Nhất...
Bính Nhất chạy tới,
Gia, người có gì cần dặn dò?
Triệu Tôn bình tĩnh nghiêng đầu, nhìn Hạ Sơ Thất lúc này vẫn đang trò chuyện với Tinh Lam, lạnh lùng lên tiếng,
Bày một bàn cờ ở phòng sưởi trong doanh trại, pha trà ngon, tối nay ta muốn trò chuyện với Đạo Thường đại sư.
Ngoài ra, người đi mời Hạ Công, xem ông ấy có hứng thú không?
Bính Nhất chẳng thể hiểu được suy nghĩ của những người trong phòng.
Vậy hai tỷ muội ta, ngày mai lại tâm sự tiếp.

Không sao.
Mắt Hạ Sơ Thất lóe sáng, cười gian xảo, kề sát vào tai nàng,
Đi đi, nhớ tắm sạch một chút.
À đúng rồi, chỗ ta vẫn còn một ít hàng, tăng cảm xúc, ngày mai sẽ lấy cho muội...


Tỷ...

Giờ đây bị Hạ Sơ Thất nói thế, còn nói trước mặt bao nhiêu người, mặt nàng đỏ bừng.

Vương phi, xem người nói kìa...

Gọi ta là gì? Biết sai chưa?
Hạ Sơ Thất giả vờ tức giận.

Tỷ..
Nàng sửa lại ngay.

Gia, chàng đúng là hiểu thiếp...
Triệu Tôn nhìn lướt qua nàng, chỉ cười không nói.
Tinh Lam thẹn thùng liếc nhìn Hạ Sơ Thất, ánh mắt mang theo sự cảm tạ, nhưng trong lòng lại bối rối bồi hồi.
Hạ Sơ Thất cười to, vỗ vai nàng ta,
Không cần cảm ơn ta, cảm ơn tỷ phu của muội đi.
Đợi đến khi quay đầu lại, hắn cười khẽ, nói,
Nếu ông ấy có vấn 5đề thì làm gì biết báo thù Trần Cảnh...
Gia cho rằng nhạc phụ vẫn tưởng rằng người không cho mở cổng thành khi nãy là Trần Cảnh.
Hạ Sơ Thất suy nghĩ một lát rồi bật cười,
Người cha nhỏ nhen này, rốt cuộc có từng yêu ai chưa vậy? Chẳng biết năm xưa vì sao mẹ thiếp lại phải lòng một người không hiểu thế nào là yêu như vậy nữa.
Triệu Tôn nhướng mày, có vẻ như chỉ đáp vu vơ,
Mẹ nàng không phải lòng ông ấy
Hạ Sơ Thất sửng sốt,
Thế sao lại gả đi?
.
Đón lấy ánh mắt chờ mong của nàng, Triệu Tôn đậy nắp tách trà, mỉm cười,
Chuyện này phải hỏi mẹ nàng.
Sự tò mò bị khơi lên nhưng lại không có được đáp án, Hạ Sơ Thất rất bực bội.
Nó khó chịu chẳng khác gì khi đọc tiểu thuyết đang đến đoạn hấp dẫn thì tác giả bỗng dưng lại thông báo
dừng truyện
vậy.
Nhưng ngay cả chuyện mà Triệu Thập Cửu không biết, nàng có thể đi hỏi ai đây?
Hạ Sơ Thất nghiến răng làm mặt
tính sổ sau
với hắn, rồi cười tủm tỉm quay đầu lại, nhìn khuôn mặt ủ rũ của Tinh Lam, an ủi,
Không cần nôn nóng, năm tháng còn dài, hôm nay không được thì vẫn còn ngày mai mà.
Tinh Lam chỉ muốn ngồi với Trần Cảnh thêm một lúc, thấy y bị gọi đi, trong lòng nàng thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng ở trước mặt Triệu Tốn, chỉ có
vâng
, không có
không
.
Y không hề do dự, sau khi đáp lời liền lùi xuống làm việc.
Dường như Hạ Sơ Thất đã hiểu ý của Triệu Tôn, nàng quay lại cười với hắn.

Vậy mới đúng chứ, nào, qua đây ngồi, kể cho ta nghe về chuyện của Bảo Âm đi.
Thấy hai tỷ muội trò chuyện hăng say, Nguyên tiểu công gia suốt đêm nay không chen lời vào mấy, hắn ta đứng lên, vươn vai, thò một bàn tay trắng như ngọc ra, nhặt một hạt đậu phộng trong khay sứ ném vào miệng, vừa nhai vừa vén tóc mai, cười rất chi là phong lưu.

Mọi người trò chuyện đi, tiểu gia ta ra ngoài tìm thú vui.

Cẩn thận một chút, cô nương thành Thương Châu này hoang dã lắm.
Hạ Sơ Thất mỉm cười, nàng nghiêng đầu nhìn hắn ta, làm động tác
gạch chéo
.
Nguyễn Hữu giả vờ sợ hãi, vai run lên, sau đó bước nghênh ngang ra khỏi lều.
Chúng ta đều là người từng trải, hiểu tâm trạng của muội mà.
Phu thê muội thành hôn đã hơn một năm nhưng lại không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau, khó khăn lắm mới được gặp, sao có thể để một lão ma đầu phá hoại được? Đi đi, về phòng mà đợi.


Vâng...
Tinh Lam xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.


Ha ha...


Hạ Sơ Thất nhìn Ngân Tụ dìu Tinh Lam lui xuống, cười xấu xa, sau đó quay lại nhìn Triệu Tôn.


Gia, sao tối nay chàng thức thời vậy, còn làm Nguyệt Lão nữa chứ?
Triệu Tôn vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm khó dò.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.