Chương 1057: Không biết lãng mạn (4)


Vốn dĩ Hạ Sơ Thất cũng muốn tham gia hội nghị ba người
, nhưng một là nàng thấy hơi buồn ngủ, hai là không muốn người khác cho rằng chuyện 8nào nàng cũng xía vào, nàng nghĩ ngợi rồi về phòng Triệu Tồn ngủ một lát, đợi hắn trở về.

Đêm giao thừa, ánh lửa vô cùng ấm áp.
Đêm nay Tinh Lam vừa đến Thường Châu, một ngày đi mấy chục dặm, tuy ngồi trong xe ngựa nhưng cơ thể cũng bị xóc nảy mệt mỏi.
Chỉ có điều, đã lâu rồi mới được gặp phu quân, cho dù nàng có buồn ngủ thế nào thì cũng cố gắng mở mắt đợi ý về.

Không nhất định 6phải làm chuyện gì đó, chỉ cần có thể được nằm chung với y, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của nhau, đó cũng là một sự an ủi sau hơn một năm5 chia xa.
Càng khó chịu hơn.
Y nhìn khuôn mặt ngủ say Tinh Lam, rất nhiều lần muốn lay nàng tỉnh dậy.
Nhưng mỗi lần vẫn chưa làm thì đã thấy hối hận.

Mệt không?
Y cúi đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo sự quyến luyến.
Tỉnh Lâm gật đầu,
Đúng là hơi mệt, hôm nay đi đường quá lâu.


Vậy nàng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát.
Trần Cảnh không đành lòng
giày vò
nàng, y khẽ ôm nàng vào lòng, vừa bóp vai, cánh tay và eo cho Tinh Lam, vừa thong thả trò chuyện, giọng nói dịu dàng như gió xuân, ấy vậy mà khiển Tinh Lam ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nàng cố gắng mở đôi mắt cay xè, nở nụ cười thẹn thùng.

Sao chàng không gọi thiếp dậy?

Gọi nàng dậy làm gì? Cũng chẳng có chuyện gì, dù sao cũng ngủ mà.
Trần Cảnh lúng túng nói.

Trời đã khuya rồi, nàng ngủ đi.
Khi một chữ
ngủ
bị lặp đi lặp lại nhiều lần, thì không còn là muốn ngủ thật.
Khi Trần Cảnh đội gió tuyết về phòng, y thấy hơi bất ngờ khi nàng lại ở phòng mình.
Lúc nãy y không muốn đi với Hạ Đình Cán, thật ra cũng chẳng hề nghĩ tới có thể được ôm Tinh Lam ngủ.
Dù sao Triệu Tôn đã lấy thân làm gương, vương phi theo quân cả ngày nhưng vẫn ngủ riêng, y dựa vào gì được hưởng đặc quyền chứ?
Chàng về rồi?
Tinh Lam ló đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng.
ngủ rồi à?
Y cúi đầu, kề sát mặt nàng, lại hỏi một tiếng.
Cánh môi nàng cử động nhưng không trả lời, dường như đang ngủ rất say.

Ôi, ngủ thiếp đi như vậy à?
Trần Cảnh lẩm bẩm, bất đắc dĩ đành phải từ từ rút tay về, chỉnh tư thể của nàng lại cho thoải mái hơn, lấy chăn quấn kín cơ thể nàng rồi ôm vào lòng, y nằm xuống một lát, nhưng trong lòng lại như có vô số con sâu nhỏ đang ngọ nguậy, chúng quấy rối khiến y không thể nào ngủ được.

Nàng.
Trần Cảnh cẩn thận quay đầu nhìn, hạ giọng xuống,
Sao nàng lại ở đây? Trong quân doanh có quy định, không được ngủ chung với nữ quyển...

Là điện hạ cho phép.
Y còn chưa nói xong, Tinh Lam đã ngắt lời, quở trách,
Chàng không nhớ thiếp ư? Từ lúc chàng xuất chinh trong đêm tân hôn, đã hơn một năm rồi...
Thiếp không đến thì thôi, nhưng thiếp đã đến rồi, chàng vẫn muốn đuổi thiếp đi à?

Ồ.
Trần Cảnh phản xạ lại,
Cho phép?
Y cười hì hì, tất nhiên sẽ không từ chối chuyện tốt này, vội vàng xoay người đóng cửa phòng, cài then khóa chốt, cởi áo khoác dày cộm rồi ôm nàng.
Dựa vào cơ thể ấm áp mềm mại của đối phương, y thở dài thỏa mãn,
Hệt như đang nằm mơ...

Vâng.
Tinh Lam nhìn khuôn mặt tuấn lặng của y, nàng giơ tay khẽ vuốt cằm y.
Nhưng y lại nằm cách nàng một khoảng.
Y đang làm gì đây? Tinh Lam sửng sốt, nhìn chiếc chăn trên người mình rồi lại nhìn sắc mặt lúng túng của Trấn Cảnh, cuối cùng nàng cũng phản xạ lại.
Nàng thất đức quá, tận hưởng xong sự chăm sóc của rồi lăn đùng ra ngủ, để lại mình y vật lộn trong cơn khó chịu.
Sao y có thể vì một phút thú tính mà bắt nàng chịu khổ chứ? Thế là sau vài lần vật lộn, cuối cùng y nằm xuống, đơ người, nhắm mắt, nằm bất động.

Trần đại ca....
Động tác vừa rồi hơi mạnh, Tinh Lam vốn đã ngủ được nửa giấc liền bị y đánh thức.
Nàng mơ màng tỉnh dậy, khung cảnh trước mắt không phải là phòng ở Bắc Bình, cũng không phải nhà trọ, không phải xe ngựa, mà là nằm cạnh y.
Cứ xoay tới xoay lui mãi như thế, cuối cùng y chịu thua chính mình, bật người ngồi dậy, dùng sức gãi đầu.
Thế tử không ở bên cạnh liền nhớ nhung, dẫn đến khó chịu.
Thế tử ở bên cạnh, chỉ có thể nhìn không thể ăn.
Y vô trán, xoay người quay lưng với nàng.
Nhưng chỉ một lúc sau, y lại không cam tâm, thế là lại xoay người ôm lấy nàng.
Ôm được một lúc, lại tiếp tục xoay.

Tinh Lam...
.
Tay Trần Cảnh khựng lại, nhìn cô nương trong lòng, thấy dở khóc dở cười.

Nàng...
Số lần hoàn hảo của Tinh Lam và y không đến mười lần, nhưng suy cho cùng con cũng đã có, nàng cũng là một người phụ nữ trẻ tuổi, tuy không biết nhiều về chuyện nam nữ song cũng không đến nỗi là ít, đại khái hiểu cũng được cảm giác lúc này của y.

Nàng nghe thấy thế bèn cười khẽ, đỏ mặt, khẽ đến gần, đặt tay lên đầu y.


Chàng đã xoa cho thiếp rồi, thiếp cũng xoa bóp giúp chàng.
Bàn tay trắng mềm của nàng bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng trên vai y, tuy không mạnh không nhẹ, đúng lý ra không được tính là chuyên nghiệp, nhưng lại khiến con tim y dậy sóng, máu thú dâng trào, tầm mắt liếc nhìn lung tung, không dám nhìn lên người nàng, chỉ sợ trong lúc bất cẩn sẽ để lộ bản chất, hóa thành sói ác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.