Chương 1063: Đừng suy đoán tâm tư của kẻ say (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1087 chữ
- 2022-02-08 08:42:55
Gọi
Tấn vương phi
chẳng qua là một kiểu tôn trọng với sự ngầm đồng ý và ủng hộ của Tấn vương, nếu nói về mối quan hệ thực sự củ8a nàng với Tấn vương, nói khó nghe thì còn chăng bằng thị thiếp.
Nhưng một người như vậy lại không biết giữ lấy đàn ông 3để nắm chắc vị trí của mình, mà lại còn không biết giữ thể diện cho Tấn vương trước mặt bao nhiêu thuộc hạ, thực sự là quá kiêu 9căng.
Tướng sĩ quân Tấn suy bụng ta ra bụng người, cũng thấy có lẽ Tấn vương không chịu đựng được nữa rồi.
Nhưng6 rõ ràng tính khí của Tấn vương tốt hơn nhiều so với họ tưởng tượng, tuy vô cùng tức giận nhưng cũng không trắng trợn mắng chửi.5
Trần Cảnh mím môi, đi đến bên cạnh Triệu Tôn,
Gia, tính cách của vương phi hơi cứng rắn, nhưng...
Không cần nói nữa.
Phụ nữ quả nhiên khó chiều!
Triệu Tôn vẩy mạnh tay áo một cái, quay đầu đi vào trong.
Biểu muội muội và Thiên Lộc làm thật đấy à?
Hạ Sơ Thất cắn răng, mắt đỏ lên, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta,
Cút!
Úi, muội giận lẫy sang cả ta cơ à?
Nguyên tiểu công gia không chỉ không cút mà còn ngồi xuống, cầm lấy tay nàng, cười hi hi,
Muội thấy thế này có được không? Dù sao thì ta chưa kết hôn, muội cũng thế, hai chúng ta ở chung với nhau cùng sống qua ngày, nam hoan nữ ái, tức chết hắn...
Hạ Sơ Thất vừa tức vừa buồn cười, khóe miệng cong lên.
Có cút không?
Không cút!
Nguyễn Hữu híp đôi mắt xếch, hẹp dài mà phong lưu lại, nói một câu,
Muội muốn mượn rượu giải sầu còn không đơn giản à? Thế này đi, chúng ta đổi một nơi khác thú vị hơn để uống.
Thất, nàng đừng gây sự vô cớ như vậy!
.
Ta không gây sự vô cớ!
Hạ Sơ Thất cười
ha ha
, đôi mắt lạnh buốt lướt qua hắn,
Triệu Tôn, có phải người chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc đúng không?
Một lúc sau Triệu Tôn vẫn không nói gì.
Đến bữa cơm tối, cả doanh trại yên tĩnh.
Nếu giận dỗi như bình thường thì chỉ cần không đến một canh giờ là hai người sẽ lại dính lấy nhau.
Lại thêm tiểu công gia chen chân vào, thể bảo vệ biểu muội, muốn làm đến cùng với Triệu Tôn nên càng làm mâu thuẫn thêm trầm trọng, khiến hai người như thể cả đời không qua lại với nhau nữa.
Tuy Trần Cảnh, Tinh Lam, Trịnh Nhị Bảo và Bính Nhất hết lời khuyên nhủ cũng không khuyên được.
Xắn hết vòng này đến vòng khác, mọi người đều cho rằng sắp xảy ra chuyện chảy máu đến nơi, nhưng Nguyên tiểu công gia lại chống nạnh đứng bên cạnh cửa phòng Triệu Tôn, phun một câu:
Tiểu gia đi uống chút rượu rồi sẽ quay lại xử lý thúc sau.
Nói xong liền phất tay áo sải bước rời đi...
Quần Tấn đứng quan sát xung quanh cười xùy rồi tản ra tứ phía.
Nếu hắn ta không tránh nhanh thì cái bát đã đập trung vào đầu hắn ta rồi.
Hắn ta cầm cái bát đặt lên trên mặt bàn, chống hai tay cúi đầu xuống.
Khi Hạ Sơ Thất nghe nói nàng ta vẫn luôn túc trực trong phòng Triệu Tôn thì càng tức giận, chạy thẳng đến nhà bếp, bề một vò rượu lớn về uống như điên, cầm đũa gõ vò rượu kêu cốc cốc.
Đây là rượu gì thế này? Uống không say được mà cũng gọi là rượu à?
Cút đi! Tiện nhân! Đồ tiện nhân thích làm mình làm mẩy!
Khi Nguyên tiểu công gia than thở đi tới, bỗng thấy một cái bát bay thẳng về phía hắn ta.
Nhưng lần này, Triệu Tôn không bước chân ra khỏi cửa, càng không có ý định đi tìm nàng.
Nguyệt Dục mừng thầm trong lòng, càng ân cần pha trà rót rượu cho Triệu Tôn hơn.
Chỉ còn lại hai vợ chồng Trần Cảnh và Tinh Lam đứng nhìn nhau trong gió.
Cuộc chiến giữa Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn rất ầm ĩ.
Bỗng hắn nhìn sang, từng câu từng chữ đều mang theo sự lạnh lẽo vô cùng.
Sở Thất, nếu cứ muốn nói lý, thì nàng ta mới là người cũ.
Nàng ta mới là người cũ?
.
Cách đó không xa, Nguyễn Hữu tung người xuống ngựa, sải bước đi đến, nhìn thấy tình hình đó, gương mặt anh tuấn trầm xuống, liếc nhìn Trần Cảnh, lạnh giọng nói,
Chuyện gì thể, sao đường ai nấy đi vậy?
Ôi!
Trần Cảnh chỉ thở dài bất đắc dĩ.
Thiên Lộc giỏi lắm, dám ức hiếp biểu muội của ta!
Nguyễn Hữu nghiến răng hừ một tiếng, bắt đầu xắn tay áo.
là ta.
Tinh Lam tiến lên một bước, kéo lấy nàng,
Tỷ tỷ, tỷ đừng kích động...
.
Muội mặc kệ ta đi!
Hạ Sơ Thất dường như đã phẫn nộ đến cực điểm, nàng đẩy Tinh Lam ra, bưng mặt khóc, quay người chạy đi, dáng vẻ tuyệt vọng đó khiến người khác thấy mà động lòng, chua xót.
Lẩm bẩm lặp lại một lần, Hạ Sơ Thất nhìn vẻ lạnh lẽo trên mặt Triệu Tôn, khóe mắt đỏ lên, giọt lệ nóng hổi lăn ra, từng giọt theo gò má rơi xuống dưới, dường như nàng vô cùng đau thương.
Được, Triệu Tôn, người giỏi lắm! Ta hiểu rồi, người phải cút...
Đổi nơi khác uống?
Hạ Sơ Thất chống tay lên trán suy nghĩ, đột nhiên chua xót bưng mặt, giọng nói nghẹn ngào,
Không đi đâu, Triệu Thập Cửu sẽ không cho ta ra khỏi doanh đâu...
hắn sẽ không cho phép.
Nguyên tiểu công gia xùy một tiếng,
Muội tưởng bây giờ hắn còn quản muội à?
Hạ Sơ Thất sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn ta, vẻ mặt khổ sở,
Đúng vậy, bây giờ hắn không quản ta nữa rồi, bây giờ hắn không thèm quản ta nữa rồi...
Triệu Thập Cửu là đồ khốn! Đồ khốn nạn...
Trong tiếng mắng chửi bị thương, Nguyễn Hữu và Hạ Sơ Thất một trước một sau ra khỏi phòng.
Hai người không chào hỏi ai, cũng không dẫn theo thị vệ, mỗi người cười một con ngựa đi ra khỏi cửa chính doanh trại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.