Chương 1067: Kích thích (2)



Ôi, phải uống bao nhiêu đây chứ?
Hạ Sơ Thất không nghe thấy, chỉ lo hát,
...

Cái gì mà thiên trường địa cửu, chỉ là nói8 bừa mà thôi, chàng yêu thiếp ở điểm gì? Chàng cũng không nói ra được.
Một cơn gió khẽ lùa vào, đèn đóm trong phòng lập lòe lúc sáng lúc tối.
Chỉ còn lại hai cha con, nhưng rất lâu sau Hạ Đình Cán vẫn chưa nói gì.
nói bừa.
Ai nói là con giả vờ chứ?

Rượu của chúng ta mới gọi là rượu chứ...
Vào phòng, Hạ Sơ Thất đẩy Tinh Lam ra, trợn trừng mắt tìm giường.
Nhưng không tìm được giường mà lại thấy Hạ Đình Cán đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó.
Tinh Lam mỉm cười tiến lên,
Cha, tỷ tỷ và điện hạ giận nhau, tỷ thấy khó chịu trong lòng nên uống nhiều một chút, đầu óc hồ đồ, tỷ nói gì thì cha cũng đừng so đo với tỷ, ngày mai tỷ tỉnh lại sẽ đến bồi tội với cha...

...
Tội? Người có tội mang họ Triệu, ta tội gì mà tội chứ?
Hạ Sơ Thất không biết tốt xấu trừng mắt nhìn nàng ta một cái, đập bàn gào loạn lên,
Tiểu tình lang, đi, đi tìm tên họ Triệu đó bắt đến đây, để bà đây dạy dỗ hắn một trận, để hắn có mới nới cũ...
Chàng nợ tiền của thiếp, nhưng lại muốn bỏ rơi thi3ếp...
Chàng nói xem chàng có thất đức không? La la la la la...
căng thẳng quá.

Nói năng lộn xộn, không biết gì cả!
Hạ Đình Cán nghiêm mặt lại, cuối cùng cũng có vài phần dáng vẻ của một người cha nghiêm nghị,
Con đấy, một cô nương đàng hoàng lại say khướt thành ra thế này, ăn nói xằng bậy trong đại doanh, con có thấy mất mặt không hả?
.

Ự! Cha đang mắng con đấy à?
Hạ Sơ Thất cười hihi,
Con đáng yêu thế này mà cha còn mắng con sao?

Con không ngại mất mặt, nhưng ta ngại mất mặt đó.
Hạ Đình Cán dường như sắp sụp đổ đến nơi.
Toàn bộ quân Tấn đều biết Tấn vương phi bị kích thích nặng nề, sắp phát điên đến nơi.
Nhưng doanh trại mà Triệu Tốn ở lại chẳng hề sáng đèn, không hề ra ngoài an ủi.
Ông đen mặt quay đầu lại, nhìn Tinh Lam,
Tinh Lam, con cứ mặc kệ nó, về nghỉ ngơi đi.
Để ta nói chuyện với nó.
Tinh Lam lo lắng,
Cha.
Hạ Đình Cán nghiêm mặt lại,
Đi!
Suy cho cùng cũng là vãn bối, Tinh Lam không dám cãi lại, nàng ta đành cắn môi, liếc nhìn Hạ Sơ Thất đã bị men say làm cho mơ hồ bằng ánh mắt thông cảm, cuối cùng bất đắc dĩ cáo từ, dẫn Ngân Tụ rời đi, khi đi vẫn còn lưu luyến mà quay đầu lại mấy lần.
Tiểu tình lang à, muội xem thường ta quá rồi, thêm vài vò rượu nữa cũng chẳng hề gì...
Rượu của các người có là gì...
Như vậy, người người đều cảm thấy, có lẽ Tấn vương đã thực sự chịu đựng nàng đủ rồi, sắp thay lòng rồi.

Đi đi, tự ta đi được...

Còn hát nữa, còn hát nữa? Bà cô ơi, tỷ sắp gây ra9 đại họa rồi!
Tinh Lam dìu nàng đi mà đổ mồ hôi nhễ nhại, chỉ muốn quỳ trước nàng.
Nhưng Hạ Sơ Thất khó khăn lắm mới thấ6t thổ say một trận, say thật cũng được, mượn rượu giả điên cũng được, dù sao thì trạng thái thoải mái khi gào thét đủ để phát tiế5t cảm xúc ra ngoài, nàng nửa tỉnh nửa mê cao giọng hát bài
Trải nghiệm đầu của tình yêu
, gào khóc thảm thiết, vang cả đại doanh quân Tấn, làm náo loạn hết cả lên.
à không, có cũ bỏ mới...
không, nói vậy hình như cũng không đúng cho lắm thì phải?
Nghe nàng luyên thuyên một hồi, Hạ Đình Cán dường như đã mất hết kiên nhẫn.
Hạ Sơ Thất nghe vậy, dường như mới tỉnh ngủ mà ra sức dụi mắt, nửa hiểu nửa không nhìn cha nàng cười.

Hì hì, nói...

Có có có có mất mặt cha đâu!
Khuỷu tay Hạ Sơ Thất trượt từ bả vai ông xuống, rồi ngồi phịch xuống ghế, cười đùa đón lấy nước Tinh Lam đưa tới, uống ừng ực một ngụm to, sau đó lấy tay áo lau miệng, nhìn Hạ Đình Cản.

Nói đi Hạ lão, cho đến tìm...
Lão già này bình thường còn điên điên khùng khùng hơn nàng, nhưng nay lại nghiêm túc đến khác thường.
Hạ Sơ Thất sửng sốt, cười hì hì, nghiêng ngả đi tới, khuỷu tay gác lên vai ông.
tìm con có chuyện gì?

Lão tử đến đây để giáo dục con.
Hạ Đình Cán xuất thân võ tướng, chinh chiến sa trường nhiều năm, đã quen với việc ở trong quân, nói năng cũng vang vọng mạnh mẽ, khi giận vô cùng uy nghiêm.
Nhưng ông không dọa Hạ Sơ Thất sợ, chỉ khiến Tinh Lam giật mình cứng đờ sống lưng.

Cha, cha trúng tà rồi à? Cái dáng vẻ như Võ Tòng này của cha...
con nhìn mà thấy...
Trầm mặc hồi lâu, ông nhìn Hạ Sơ Thất mắt nhắm mắt mở, vuốt râu thở dài.

Tiểu Thất, đừng giả bộ nữa! Không có người ngoài, chỉ còn hai cha con ta thôi.
Giả say nằm bò lên bàn, nhưng thực ra Hạ Sơ Thất vẫn luôn ti hí mắt liếc nhìn người cha già của nàng, suy đoán xem ông ở lại đây làm gì.
Hạ Đình Cán liếc nhìn nàng một cái, không vui hừ một tiếng, tức giận đến mức râu trên miệng cũng rung cả lên,
Vẫn còn làm trò nữa à? Tiểu Thất, con nói xem con giấu cha con làm cái gì?...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.