Chương 1066: Kích thích (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1137 chữ
- 2022-02-08 08:43:16
Mặt nàng đỏ bừng hết cả lên, mặt Nguyễn Hữu cũng đỏ bừng, còn say hơn nàng.
Hắn ta lớn tiếng nói:
Cứ đợi đấy cho 8tiểu gia, đợi tiểu gia đánh đến Tuyền Thành, giết con chó Lan Tử An đó...
cơ mật...
không...
Mặt Hạ Sơ Thất đỏ bừng bừng, nàng say đến không mở nổi mắt ra nữa,
suyt
một tiếng, dựng ngón cái lên.
Cơ...
Hai người khớp ám hiệu với nhau, dần tiến lại gần.
Họ liếc nhìn nhau rồi cùng giơ tay ra.
không được nói ra ngoài...
Nguyễn Hữu gõ lên đầu mình, rồi lại chỉ vào nàng, bật cười.
Muội uống nhiều rồi, chắc chắn là uống nhiều rồi.
Bà đây không uống nhiều...
Nguyễn Hữu lắc đầu, dường như đã bị nàng nói cho tỉnh táo vài phần.
Nguyễn Hữu liếc nhìn rồi bịt mồm nàng lại, đè thấp giọng xuống.
đồ ngốc, huynh ngốc, Triệu Miền Trạch còn ngốc hơn cả huynh...
Sao hắn có thể là đối thủ của Triệu Thập Cửu được chứ? Ha ha...
vào kinh sư...
Rõ ràng 5hai người ông nói gà bà nói vịt.
Người Hạ Sơ Thất nghiêng ngả, trượt xuống dưới chân bàn.
muội cũng uống nhiều...
nào, thêm ly nữa nào...
Bên ngoài, chiếc đèn sừng trâu dưới mái hiên lắc lư trong gió đêm, cây cối cũng đung đưa theo nhịp gió Bắc.
làm hoàng đế...
Triệu Thập Cửu sắp làm hoàng đế rồi...
Nàng say khướt nói lẩm bà lẩm bẩm, tóm lấy vò rượu trên bàn.
Trong lúc họ nói chuyện, phía dưới song cửa sổ có một bóng đen vọt nhanh ra ngoài...
Đến gần nửa đêm, khách khứa của Điều Hoa Lâu đã giải tán hết.
Nguyễn Hữu còn uống nhiều hơn nàng, còn say hơn nàng.
Nhưng suy cho cùng, tiểu công gia cũng uống rượu say nhiều năm rồi, nên cũng chịu được tốt hơn nàng.
Trừ căn phòng Hạ Sơ Thất và Nguyễn Hữu đang uống rượu ở lầu hai ra thì khắp nơi đều đã tắt đèn.
Bóng đen đó vòng qua bên ngoài song cửa sổ, nhảy vào trong viện, ẩn náu nhờ bóng cây cao lớn trong viện rồi nhảy qua bức tường cao bằng nửa người, nhanh chóng hòa vào trong con ngõ tối đen.
bại...
bại ở Bắc Bình...
giành lại nàng.
Nói với nàng, ta yêu nàng, yêu nàng...
Hạ Sơ Thất híp mắt, lắc lư cái đầu, giốn9g như đã say đến mức không điều khiển được cơ thể, nàng đột nhiên cười ha ha, chỉ vào hắn ta,
Ha ha, Lan Tử An? Tuyền Th6ành? Ục, biểu ca, huynh ngốc, huynh thật là ngốc...
Đúng, ta ngốc, đánh Tuyền Thành...
Lan Tử An mấy lần bao vây quân Tấn mà không tấn công...
tại sao Triệu Thập Cửu lại đánh Cảnh Tam Hữu nhiều lần như vậy...
Người đó mặc áo vải, đầu đội mũ tre rộng vành, không khác gì hiệp khách đi lại trong thành Thương Châu.
Cá nhập giang hồ.
Khuấy hồ nước đục!
Một người hỏi một người đáp.
Nhưng tục ngữ nói,
càng say lòng càng sáng
, suy cho cùng nàng cũng xuất thân là lính đặc công, nên đó là tốt chất bắt buộc phải có.
Khi hai người thất thểu đi từ Điêu Hoa Lâu về doanh trại, người nàng mềm rũ ra gần như dựa cả lên người Nguyên Hữu, bước đi lảo đảo, đám thị vệ các doanh trại nhìn thấy đều kinh hồn táng đảm, chỉ sợ mâu thuẫn giữa nàng và Tấn vương lớn hơn, lửa lại cháy lên người họ.
Người đàn ông đội nón tre giật mình, rút đao, áp sát tới đó,
Ai đang ở đó?
Ngoài một tờ giấy hình môn thần được đứa bé nghịch ngợm nào đó dán trên cửa đang bị gió thổi kêu phần phật ra thì không có ai đáp lại gã.
Người đàn ông đội mũ tre và người đàn ông gầy đen liếc nhìn nhau một cái, rồi một người nhún người, một người giẫm lên lưng gã, trèo lên bức tường cao để xem tình hình, nhưng trong bóng tối chỉ có một tiếng
meo
vang lên.
ngốc à, các người đều ngu ngốc, đều bị Triệu Thập Cửu chơi trong lòng bàn tay...
Nguyễn Hữu cúi đầu, cầm lấy cánh tay nàng,
Dậy, đứng dậy nói.
Ta không đứng dậy!
Nàng giận dỗi hất tay hắn ta, dứt khoát ngồi bệt xuống đất,
Ba mươi vạn đại quân của ô...
Ô Thành Khôn...
giết vào kinh sư...
sẽ cướp lại3 nàng...
Huýt...! Tiếng còi như tiếng chim hót vang lên trong đêm tối, thu hút sự chú ý của con người.
Sau một tiếng còi, trong ngõ đen có một người chầm chậm đi ra.
Nàng chống vào ghế, vươn cổ lên nhìn Nguyễn Hữu,
Đánh Lan Tử An làm gì? Huynh phải hiểu, Lan Tử An là người của ai...
người của ai? Ha ha ha...
huynh mới uống nhiều...
Là...
là ta uống nhiều...
Hai bàn tay cầm hai chiếc còi cá chép giống y như nhau, lóe lên ánh sáng của ngọc.
Người đàn ông gầy và đen đi từ Điêu Hoa Lâu tới đây gấp gáp nói,
Truyền lại cho bệ hạ, Lan Tử An đã đầu hàng Tấn nghịch
Tin tức có đáng tin cậy không?
Người đàn ông đội mũ tre dường như hơi kinh ngạc.
Sở Thất...
muội nói nhỏ thôi, nói, nói nhảm gì đấy?
Cút! Không thèm để ý đến huynh.
Hạ Sơ Thất vỗ tay hắn ta, mất kiên nhẫn gầm lên,
Huynh tưởng là ta, ta nói chơi à? Ngốc thật đấy, mấy người đều thật là ngốc...
Nguyên Hữu híp mắt lại,
Có thật không?
đánh cho gã tơi bời tan tác, mà Lan Tử An vẫn có thể bảo toàn được thực lực?...
Ha ha ha...
Một con mèo đen từ trên bờ tường rơi xuống, lăn lông lốc qua vai hắn ta, dường như nó bị dọa cho sợ hãi nên nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Đêm nay, quả thật Hạ Sơ Thất đã uống không ít.
Đáng tin!
Người đàn ông gầy đen gật đầu, nhấn mạnh,
Chính xác tuyệt đối, chính miệng Thất tiểu thư nói ra.
Thất tiểu thư?
Người đàn ông đội nón tre khó hiểu hỏi,
Chuyện đó là sao?
Người đàn ông còn lại vẫy tay, hai người chụm đầu lại, khẽ nói thầm với nhau.
Lúc này, bên cạnh bức tường trong ngõ sâu đột nhiên truyền tới một âm thanh huyên náo.
Ở cổng doanh trại, Tinh Lam cầm mũ nhanh chân bước tới đón.
Ôi chao, bà cô của muội, cuối cùng tỷ cũng về rồi
Hạ Sơ Thất xiêu vẹo bước đi, không nghe thấy nàng ta nói gì, mà chỉ hát lớn,
Nếu như nói chàng sắp phải đi thật rồi, nhớ trả lại tiền cho ta trước, có giữ lại cũng không dùng được, ta có thể giấu nó đi...
...
Thế...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.