Chương 1073: Sơ thất nổi giận (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1269 chữ
- 2022-02-08 08:43:06
Nàng ôm chặt đầu mình, rên rỉ một tiếng rồi lăn lộn trên giường.
Đây vốn không phải là điều nàng muốn.
Nàng muốn đư8ợc sống thoải mái, muốn được tự do, muốn được cùng Triệu Tôn sống trong thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Dừng lại một lát, nàng đi nhanh về phía chuồng ngựa, quang minh chính đại cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại.
Triệu Tôn không ở đây, trong doanh trại này, không một ai dám ngăn cản nàng.
Những động tĩnh của nàng quá huyên náo nên đã kinh động tới rất nhiều người, Trịnh Nhị Bảo gào khóc, nước mắt đầm đìa đuổi tới, cậu ta vừa chạy vừa quỳ, vừa quỳ vừa dập đầu.
Nguyệt Dục cũng bối rối chạy theo sau cậu ta, nước mắt rơi thành hàng.
Tiểu Nhị và Tiểu Lục thì càng khoa trương hơn, bọn họ gào thét chạy đuổi theo sau vó ngựa của nàng, ăn đầy tro bụi vào miệng.
Ngoài bọn họ, còn có vô số tướng sĩ quân Tấn, bọn họ đều gọi nàng, đuổi theo nàng...
Mặc dù chúng ta cùng hít thở trên một mảnh trời
Nhưng không cách nào có thể ôm lấy chàng
Nếu như được thay đổi thời gian không gian cùng thân phận và tên tuổi Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người...
Bên ngoài, trong ánh nắng ấm áp dễ chịu, có một người đang đi về phía nàng, đó rõ ràng là một nữ quân y mặc quần trang chỉnh tề, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, trên gương mặt còn mang nụ cười nhẹ.
Đó không phải là nàng sao? Nàng lặng lẽ thu hồi ánh mắt, xé tờ giấy đang vẽ ký hiệu của chiến đội kia đi rồi lại viết từng chữ, từng chữ một cách nghiêm túc.
Giây phút đẹp nhất của cuộc đời thiếp Chính là lúc gặp được chàng Trong biển người mênh mông, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một bóng hình Xa lạ nhưng lại rất đỗi thân quen.
Nguyện vọng mãnh liệt này chi phối suy nghĩ của nàng, tay chân nàng đã hành động trong vô thức.
Chờ tới lúc nàng hoàn toàn tán thành với suy nghĩ của mình thì nàng đã sắp xếp hành trang của mình, tất cả được sắp xếp trong một chiếc rương mang theo bên người.
Nhìn thì có vẻ rương này rất nhiều đồ.
Bảy năm, nàng theo Triệu Tôn đã bảy năm, cũng coi như vợ chồng già rồi.
Thời gian bảy năm của bọn họ xem ra không thể trốn được sự đùa cợt của số mệnh.
Nàng cười lạnh, trầm ngâm một lát rồi lấy giấy bút ra, ngồi bên giường, muốn lưu lại gì đó cho Triệu Tôn.
Nhưng toàn bộ của nàng cũng chỉ còn lại ngần này mà thôi.
Dù mấy năm nay nàng và Triệu Tôn có vui vẻ cười nói với nhau thế nào thì sổ bạc thực sự trong tay nàng cũng không phải là nhiều.
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bảy năm, bảy năm nàng hết dối lại gạt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn nghèo rớt mùng tơi.
Khi viết xong, nàng thở dài một tiếng, đặt tờ giấy xuống dưới nghiên mực, đưa tay tìm trong ngực áo rồi lấy ra chiếc gương bằng gỗ đào chưa từng rời khỏi nàng, lại nâng tay trái, nhìn chiếc tỏa ái trên tay, lại thở dài một tiếng, cuối cùng nàng mới mang theo rương hàm rời khỏi phòng.
Ánh nắng mùa đông không gắt nhưng khiến nàng híp mắt lại theo bản năng.
Quay đầu lại nhìn nơi mình từng ở, tròng mắt nàng hơi co lại, đột nhiên có cảm giác xa cách.
Không phải người ta đã từng nói sao, đời người liệu có thể có được mấy lần gây sự tùy hứng, muốn được một lần làm theo ý thích của bản thân.
Tính tình nàng vốn mạnh mẽ, thích làm gì thì làm nấy, mấy năm nay vì Triệu Tồn, nàng đã tự thay đổi dáng vẻ của mình, nhổ đi những chiếc gai nhọn trên cơ thể, nhưng nàng vẫn không thể khiến bản thân thoát khỏi kiếp hồng nhan họa thủy.
Nếu nàng chưa từng tùy hứng thì sao giờ không tùy hứng một lần đi? Nàng phải về Bắc Bình, nàng muốn gặp con gái của nàng...
Nghìn năm sau chàng ở nơi đâu? Phong cảnh ở nơi ấy thế nào? Tình duyên chúng ta không phải vẻ đẹp gì Sao lòng ta cứ mãi vấn vương Đây là bài hát
thần thoại trăng sao
, ca khúc cuối phim trong bộ phim xuyên không duy nhất mà nàng từng xem ở kiếp trước.
Nội dung của bộ phim ấy thế nào, nàng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ được lời bài hát này mà thôi.
Cũng không hiểu vì sao, có lẽ là bởi đều xuyên qua thời gian không gian nên khi nàng đặt bút viết, trong đầu chỉ vang lên giai điệu bài hát này.
Nhưng dù viết hay về thì bên trên cũng chỉ xuất hiện một dấu hiệu duy nhất – dấu hiệu của đội đặc nhiệm Gai Đỏ.
Nhìn ký hiệu đã lâu không thấy này, nàng chợt có cảm giác nghẹt thở, khiến nàng mơ hồ không xác định được bản thân là ai.
Nàng là Hạ Sở? Hay vẫn là Hạ Sơ Thất? Là người phụ nữ của Triệu Tôn? Hay vẫn là một quân y trong đội đặc nhiệm Gai Đỏ đây? Một cảm giác phiêu bạt, không nơi nương tựa tràn về khiến hai mắt nàng đỏ lên, để tránh nước mắt rơi xuống, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhưng rốt cuộc v3ì sao bọn họ lại bị bắt đi lên con đường này? Nàng lại nhớ tới trước đây, có một lần nàng từng bất đắc dĩ nói với Triệu Tôn rằng
9muốn làm hoàng hậu
, nhất thời, nàng lại không phân biệt được rằng rốt cuộc có phải chính nàng đã bức Triệu Tôn bước chân vào con 6đường tạo phản này hay không? Có lẽ Đạo Thường nói đúng, Triệu Tôn không sai, bản thân nàng càng không sai.
Sai ở chỗ thời5 không của bọn họ không đúng, thân phận của họ cũng không đúng.
Thôi được rồi, trên đời này, không có ai là không dứt bỏ được, không có trái tim nào mà không đau.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Hạ Sơ Thất càng thấy buồn cười hơn.
Nàng làm như vậy quả thực càng giống một người phụ nữ bốc đồng, dốt nát, vì đố kị mà không thèm để ý tới đại sự rồi nhỉ? Vì giận dỗi với đàn ông mà bỏ nhà trốn đi.
Nhưng khi nàng quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Đạo Thường đang lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời nhìn mình.
Nàng biết, nàng không phải đang giận dỗi.
Tinh Lam kêu lên sợ hãi, nhảy lên ngựa rồi chạy vội tới.
Đã lâu không gặp, giờ nàng ta đã là phu nhân của Trần Cảnh, đã sinh con, mặc xiêm áo rườm rà hoa lệ nhưng thân thủ thì vẫn mạnh mẽ như xưa.
Tỷ tỷ..
Thuật cưỡi ngựa của Tinh Lam rất tốt, chỉ thoáng chốc đã tới gần Hạ Sơ Thất, nàng ta hét lên, âm thanh vang vọng, mồ hôi đầm đìa trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng tràn đầy lo sợ và khó hiểu,
Bà cô của ta ơi...
Tỷ cấm hành lý thế này là muốn đi đâu vậy? Tỷ chờ muội một chút, muội đi theo tỷ.
Rốt cuộc vẫn có người thật lòng lo lắng cho nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.