Chương 1072: Sơ thất nổi giận (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1373 chữ
- 2022-02-08 08:43:08
Đạo Thường bày ra bộ mặt hiền lành, lại như có thâm ý sâu xa nào đó.
Ông ta gật đầu,
Từ khi Để tinh bắt đầu tranh đoạt thì loạn thể đã8 tới.
Nhưng từ xưa tới nay, dù có ra sao đểu sẽ khiến thiên hạ thống nhất.
Nhưng Triệu Tôn sẽ bận tâm, đó là khoảng cách.
Một khoảng cách vô cùng lớn, không thể vượt qua của thời đại.
Nghĩ tới điều này, Hạ Sơ Thất khẽ mím môi,
Đại sứ quả là đã coi trọng ta rồi, một người như ta làm sao có thể xoay chuyển càn khôn được chứ?
Đạo Thường không trả lời ngay, đối mặt với cô gái vừa tinh tế vừa hoạt bát lanh lợi mà tiếc nuối than một tiếng.
Người và Tấn vương thâm tình nhưng lại không có duyên, số trời đã định như vậy, không thể cưỡng cầu được.
Lão nạp từng xem bát tự của Tấn vương, nhân duyên của hắn...
là ở kinh sư.
Nếu không phải mệnh trời sắp đặt như vậy thì người quả thực rất tương xứng với Tấn vương.
Nhưng thế sự khó thể chu toàn mọi chuyện, nữ thí chủ hãy tự mình cân nhắc đi.
Phóng mắt nhìn ra khắp ngàn dặm non sông của Nam Yến, khắp lãnh thổ mênh mông, khắp ngàn tòa thành trì, sự hưng thịnh của quốc gia.
Hạ Sơ Thất lại tiếp tục châm chọc,
Hơn nữa, người nói cho ta biết việc này lại là một hòa thượng, điều này lại càng thêm nực cười.
Đạo Thường ngẩn người, ria mép hơi run lên,
Nữ thí chủ, người không cần để tâm, lần này lão nạp cũng là vì suy nghĩ cho Tấn vương.
Đương nhiên, tinh tú đã biến đổi so với lúc trước, nếu ngày sau khi Tấn vương xứng để, lấy để khí ảnh hưởng tới thiên đạo thì cũng không phải là điều không thể.
Nếu hậu cung của hoàng để không ổn định, khắp nơi đấu đá thì chẳng phải là vừa can qua lại tái khởi, khiến triều đình và dân chúng bất bình hay sao? Nếu như vậy thì làm sao có thể có được thái bình thịnh trị, làm sao có thể hoàn thành đề nghiệp hoành độ của Tấn vương?
Tư tưởng chủ nghĩa đàn ông là trên hết này khiến cho Hạ Sơ Thất vô cùng căm ghét.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng quan niệm của những người trong thời kỳ này không giống như quan niệm của nàng.
Mặc dù Triệu Tôn sủng ái nàng, nhưng trong suy nghĩ của hắn vẫn giống như vậy.
Bọn họ đã bị văn hóa, bị truyền thống, bị quan niệm kìm hãm, đó là điều mà nàng vĩnh viễn không thể lý giải được.
Chẳng hạn như bức họa vẽ Hồng Thái Gia ở Tuyển Thành của Cảnh Tam Hữu chẳng hạn, nếu theo suy nghĩ của Hạ Sơ Thất, dù Cảnh Tam Hữu có treo bức họa của Hồng Thái Gia hay treo bức họa của Ngọc Hoàng đại để đi chăng nữa thì nàng vẫn nhắm đánh bình thường.
Với tài năng của Tấn vương thì không thể thỏa mãn chỉ với một góc của Nam Yến như vậy.
Hắn là bậc đại trượng phu có thể tranh đoạt thiên hạ, há lại vì một người phụ nữ mà đánh mất...
Đại sư!
Hạ Sơ Thất ngắt lời ông ta, trên mặt vẫn giữ nụ cười,
Ông nói chuyện này thì có ích lợi gì? Ta không hiểu.
Ta chỉ muốn hỏi ông là thái độ của hắn ra sao?
Đạo Thường trầm mặc một lát, trên mặt không có chút ý cười,
Thí chủ đoán thử xem hắn có thái độ thế nào?
Ha ha, đám đàn ông các người ấy mà, tất cả đều thích đổ sự vô dụng của mình lên đầu phụ nữ.
Hạ vong trách Muội Hỷ, Thương vong trách Đát Kỷ, Tây Chu bị diệt trách Bao Tự, Ngô tẫn trách Tây Thi, Đường suy trách Dương Ngọc Hoàn, Minh triều tận số trách Trần Viên Viên...
Đàn ông mạnh mẽ thì sao không gánh vác thiên hạ? Đàn ông mạnh mẽ thì sao không tự mình sinh con dưỡng cái, cần phụ nữ làm gì nữa? Nực cười!
Đạo Thường thấy vẻ mặt chế nhạo của nàng thì hồi lâu vẫn không nói gì.
Hạ Sơ Thất nhếch môi, mỉm cười,
Không biết.
Ta muốn nghe đại sư nói.
Đạo Thường nói,
Người xuất gia không nói dối, hắn trả lời ta rằng, đi bước nào, xem bước ấy.
Đi bước nào,xem bước ấy? Hạ Sơ Thất nghĩ tới biểu cảm của Triệu Tôn khi nói câu ấy, trên mặt thoáng cứng đờ.
Đạo Thường vuốt chòm râu, quan sát biểu cảm trên gương mặt của nàng, khuyên nhủ:
Người sống trên đời cần phải thuận theo thiên đạo.
Tấn vương đăng cơ làm hoàng đế cũng là điều tất yếu3.
Nhưng phàm là đàn ông, gia quyến xinh đẹp mỹ miều đều là những thứ giúp dệt hoa trên gấm, huống hổ là bậc đế vương? Còn hiện giờ, ng9ay đến một nha đầu mà người cũng không thể khoan dung được, với tính cách này thì tương lai làm sao có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ? Làm sa6o có thể khoan dung được tam cung lục viện? Nữ thí chủ, e là người không biết, giang sơn vững bền không phải là công lao của một
mình 5đế vương.
Dù là người hay Nguyệt Dục thì đều chỉ là nhất thời với hắn.
Người có trói buộc hắn cũng vô dụng, cuối cùng hắn sẽ..
Rồi rồi rồi.
Hạ Sơ Thất không kiên nhẫn nghe ông ta nói vớ nói vẩn nữa, chỉ cười giễu cợt,
Đại sư muốn nói tới Đông Phương A Mộc Nhĩ chứ gì?
Đạo Thường gật đầu thở dài,
Nhân duyên của hai người bọn họ là do ông trời tác hợp, cũng vì tinh tú biến đổi mà bỏ qua mỗi nhân duyên này...
Nói đến đây, ông ta đột nhiên niệm câu
A di đà Phật
rồi chuyển sang chủ đề khác,
Không giấu gì nữ thí chủ, lần này Tấn vương rời khỏi doanh trại để tới Tân Châu trước cũng là vì muốn ngồi thuyền từ Bột Hải tới chỗ của Đông Phương cô nương...
Hạ Sơ Thất vô cảm đáp lời
ùm
một tiếng.
Ánh mắt nàng chợt lạnh xuống, không biết nàng có thấy lời ông ta nói hay không mà chỉ cười nhìn ông ta.
Đại sư, chờ khi ông đắc đạo thăng thiên thì tốt nhất nên đi làm Nguyệt Lão, đừng lãng phí thiên phú của mình.
Thấy nàng như cười như không nguyền rủa mình như vậy, Đạo Thường nghẹn họng, mặt mũi trắng bệch, không nói nên lời.
Hạ Sơ Thất tiếp tục cười,
Theo như lời ông nói, nếu lúc trước Triệu Tôn lấy A Mộc Nhĩ thì giờ thiên hạ đã thái bình.
Giống như mọi khó khăn mà hắn gặp phải đều bởi vì con hồ ly tinh là ta.
Hôm nay lão nạp nói như vậy là muốn nói, người không nên kiêu căng nóng nảy, cũng không nên không chấp nhận những người phụ nữ của hắn như vậy, sẽ khiến Tấn vương khó xử...
Không chấp nhận được người phụ nữ của hắn? Hiện giờ tất cả mọi người đều nghĩ nàng như vậy sao? Nếu đã nghĩ thế thì cứ để bọn họ nghĩ đi, nàng đây nhỏ mọn như thể đó.
Hạ Sơ Thất thu lại nụ cười khách sáo trên gương mặt mình, nhẹ giọng nói:
Đại hòa thượng, mắt ta mệt, tâm ta mệt, ta ghét nhất bị người khác dạy dỗ, cáo từ!
Thấy nàng phất tay bỏ đi, Đạo Thường kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ không hề nhúc nhích, mãi cho tới lúc bóng dáng mảnh khảnh của nàng biến mất trước mặt mình, lúc này ông ta mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ông ta nhắm mắt lại, trấn định một lát rồi quay về phòng mình, ném lá thư vẫn đang siết chặt trong tay mình vào lò lửa, để nó biến thành tro tàn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.