Chương 1076: Tràn đầy tự do! tràn đầy phóng túng! (2)


Nhưng một tên thái giám như cậu ta thì cần phụ nữ làm gì cơ chứ? Nếu cậu ta đồng ý thì há chẳng phải là sẽ làm lỡ dở một một 8cô nương tốt hay sao? Trịnh Nhị Bảo chưa từng có người phụ nữ nào, tuy rằng cậu ta cũng muốn có nhưng không nghĩ rằng mình c3ó thể có được một người phụ nữ xinh đẹp như Nguyệt Dục.

Sau một hồi rối rắm ngắn ngủi, cuối cùng cậu ta cũng dập đầu9
bồm bộp
xuống đất.


Chủ tử, nô tài chỉ là một tên hoạn quan, thật sự không chịu nổi sự yêu mến này của chủ tử..
6
Không chịu nổi?
Triệu Tốn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hai người đang quỳ trên mặt đất,
Để nàng ta đi theo ngươi, hoặc5 để nàng ta chết, ngươi tự chọn một cách đi.
Dứt lời, hắn quay đầu rời đi, không nói thêm dù chỉ một chữ.
Nguyệt Dục thấy bóng Triệu Tôn lướt qua rèm thì cắn chặt môi dưới, khóc không ra nước mắt.

Nguyệt Dục cô nương, ngươi đừng quá thương tâm.
Trịnh Nhị Bảo dường như cũng muốn khóc theo.
Trong cổ họng Nguyệt Dục cứ ú ớ một tiếng.
Giữa ông ta và Triệu Tồn không chỉ là tình huynh đệ kết nghĩa mà ông ta còn được Triệu Tôn coi là thầy tốt bạn hiền, hắn luôn kính trọng và yêu quý ông ta.
Đương nhiên, trong những gì mà Triệu Tôn từng trải qua, sự trợ giúp của Đạo Thường không thể nói là
nhỏ.
Trước mặt ông ta là một bàn cờ bằng gỗ lim, trong hộp là những quân cờ trắng đen chưa được động vào, ông tay chắp tay, mặc áo bào trang nghiêm, miệng không ngừng lầm bầm như đang niệm kinh văn, nghe được tiếng bước chân của Triệu Tôn, ông ta không ngẩng đầu, cũng không mở mắt, càng không có biểu hiện ngoài ý muốn nào, chỉ cúi đầu nói
A di đà Phật
.

Điện hạ, người đã đến rồi.
Đôi giày màu đen của Triệu Tôn dùng trước ông ta ba thước.

Đại sư, ông không phải là kẻ làm chuyện qua loa.
Giọng nói ôn hòa của hắn khiến người ta không nhận ra cảm xúc của hắn thế nào.
Nàng ta cười thê lương, thu hồi tầm mắt vẫn đang hướng về phía cửa, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài thành chuỗi.
Nàng ta biết, từ trước tới giờ, trong lòng Triệu Tôn vẫn luôn luôn phân biệt rạch ròi giữa yêu hay không yêu, chưa từng lẫn lộn ở giới hạn này dù chỉ một chút.
Trong doanh trại quân Tấn vô cùng vắng lặng, có vẻ thành Thương Châu náo nhiệt hơn nhiều.
Triệu Tôn khẽ nhíu mày lại.
Xem ra khi biết con gái mình mất tích, tốc độ nhạc phụ của hắn còn nhanh hơn hẳn nhiều, hành động một cách mau lẹ dứt khoát, trực tiếp đánh cho Đạo Thường một trận.
Trầm ngâm một lát, hẳn không ngồi xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào Đạo Thường,
Bổn vương đang vội, không muốn đánh cờ, chỉ muốn hỏi nguyên do.
Cơ thể thẳng tắp của Đạo Thường vẫn không hề nhúc nhích, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Miếu đã nhiều năm không được tu sửa, vừa bước vào đại điện đã có thể ngửi được mùi cũ nát, chua chua.
Trong miếu trống rỗng, hai tiểu sa di thấy Triệu Tôn đi tới liền cúi đầu, chắp tay, kính cẩn dẫn hắn vào thiền viện ở phía sau.
Đạo Thường không ở trong phòng ngồi thiền mà đang ngồi xếp bằng dưới cây chuối tây trong viện.

Chủ tử..
Trịnh Nhị Bảo quỳ lết theo vài bước, thấy Triệu Tôn rời đi, cuối cùng đành thở dài bất đắc dĩ.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Nguyệt Dục,
Nguyệt Dục, ngươi đừng khó chịu, chờ khi vương phi trở lại thì gia sẽ hết giận, khi đó người sẽ thu hối mệnh lệnh đã ban ra...

Cậu ta an ủi Nguyệt Dục, nhưng đến bản thân cậu ta còn không tin tưởng câu này thì làm sao Nguyệt Dục có thể tin được chứ? Hơn ai hết, hai bọn họ càng hiểu rõ tính tình của Triệu Tôn, lời hắn đã nói ra thì sẽ rất khó để thay đổi.
Vị hòa thượng này là người có tài có đức, không giống như những cao nhân thế ngoại thích mai danh ẩn tích, gửi gắm tình cảm vào nơi sơn thủy mà lại bất chấp những lời đàm tiếu trong thiên hạ để tham dự vào chuyện quốc gia đại sự.
Nhưng ông ta lại không màng danh lợi, không muốn lưu danh thiên cổ, cũng không cần Triệu Tôn ban cho mình chức quan hay lợi ích gì, càng không có ý định hoàn tục.
Cũng chính lão hòa thượng này đã ra diệu kế để lừa gạt Hạ Sơ Thất bỏ đi.
Đạo Thường thở dài một hơi,
Lão nạp biết người sẽ đến khởi binh vấn tội.
Nói đến đây, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, cạnh mắt ông ta đầy những vết bầm tím, sưng đỏ, đôi mắt ông ta cũng như bị xung huyết, tất cả đều đỏ sậm, giống như vừa bị ai đó đánh một trận.
Nhưng sắc mặt ông ta lại bình tĩnh giống như không hề để ý tới, chỉ thản nhiên nói,
Hạ Công vừa đi, điện hạ liên tới, A di đà Phật.
Lão nạp đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Ông ta chỉ vào gương mặt mình, lại chỉ vào bàn cờ kia, ý bảo, muốn đánh hay muốn giết, tùy hắn.
Trước khi hắn quay về doanh trại, Đạo Thường đã tới ở miếu Thủy Nguyệt.
Nhìn chung, trong những tăng lữ của Nam Yến thì Đạo Thường là người đứng đầu.
Ông ta không chỉ được Hồng Thái Gia đích thân phong chức mà bản thân ông ta cũng thực sự tài hoa hơn người.
Triệu Tôn dẫn theo vài tên thị vệ cưỡi ngựa qua những con đường huyên náo, liên tục phi ngựa tới ngoài miếu Thủy Nguyệt nổi danh ở Thương Châu mới dừng lại.
Qua bao nhiêu triều đại, mặc cho khói lửa chiến tranh mãnh liệt thế nào thì hương khói trong ngôi miếu này vẫn chưa từng ngừng lại.
Đương nhiên, hôm nay Triệu Tôn đến miếu Thủy Nguyệt không phải là để cầu thần bái Phật phù hộ cho hắn sớm tìm được Hạ Sơ Thất mà là tới tìm Đạo Thường.

Nếu lão nạp nói cho người rằng chính vì nàng ta mà thiên hạ lầm than, sinh linh oán thán, người có tin không?


Ánh mắt Triệu Tôn khẽ động,
Việc này người đã từng nói.

Ta cũng đã nói với người rằng ta sẽ xử lý, ngươi không nên tự tiện hành động.
Đạo Thường thấy vẻ xanh mét trên mặt Triệu Tôn, trong đó còn ẩn chứa sát khí thì nhắm hai mắt lại.

Người đàn ông trước mặt ông ta không còn là thiếu niên trong trẻo lạnh lùng mà ông ta từng nhìn thấy trong phủ Tấn vương năm đó, hắn sẽ không dễ dàng bị thuyết phục như xưa nữa.

Thấp giọng hổ một câu Phật hiệu, ông ta thở dài một tiếng,
Nhân quả nhân quả, có nhân ắt có quả, lão nạp đã biết trước sẽ có ngày hôm nay nên mới nói ra từ sớm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.