Chương 1077: Tràn đầy tự do! tràn đầy phóng túng! (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1971 chữ
- 2022-02-08 08:43:26
Diều càng bay càng cao, càng bay càng xa, nhưng không biết vì sao mà dưới những cơn gió nhẹ thổi, mấy con diều lại đột nh8iên quấn lại với nhau.
Mấy đứa trẻ ở ngoài tường kêu lên sợ hãi, cả đám hô to bất đắc dĩ, nhưng dù bọn chúng có 3kêu thế nào thì cũng không có cách nào tách những con diều trong không trung kia ra được...
A di đà Phật! Điện 9hạ, người nhìn vậy thì đã hiểu rồi chứ? Diều quấn lại với nhau, nếu không muốn cắt dây khiến nó bay mất, lại không muốn 6kéo nó rơi xuống đất để khiến chúng tách ra, vậy thì làm sao để nó ở không trung để nó bay cao hơn, bay xa hơn?
Triệu T5ôn thu hồi tầm mắt, nở nụ cười khó hiểu.
Nàng còn nói, không những phải coi trọng nông canh mà còn phải cải cách con đường của công nghiệp, phải đứng trên đỉnh của loài người thì mới không khiến con cháu đời sau bị người ta bắt nạt...
() Hải chiến Giáp Ngọ - Chiến tranh Nhật - Thanh, hay Chiến tranh Giáp Ngọ là một cuộc chiến tranh giữa Đại Thanh và Đế quốc Nhật Bản diễn ra từ 1/8/1894 đến 17/4/1895.
Cuộc chiến tranh này đã trở thành biểu tượng về sự suy yếu của nhà Thanh và chứng tỏ sự thành công của quá trình hiện đại hóa do công cuộc Minh Trị duy tân mang lại so với Phong trào Dương vụ ở Trung Quốc.
Tướng sĩ trong doanh trại nhìn thấy hắn thì tất cả đều cúi đầu, không ai dám lại gần một con sư tử đang bị vây chặt bến bờ phẫn nộ, mọi người đều đoán xem rốt cuộc hắn sẽ chịu đựng đến khi nào thì mới có thể hoàn toàn bùng nổ.
Những bọn họ dường như đã đoán sai về Triệu Tôn rồi, hắn không hề bùng nổ, càng không hề phẫn nộ, hắn vẫn như bình thường, ngoại trừ có lần thúc ngựa một mình tới núi Mã Lưu – ngọn núi cao nhất ở phụ cận Thương Châu một chuyến, đứng quay mặt về phía núi non, lớn tiếng hét to một tiếng
A Thất
ra thì hắn không hề làm bất cứ chuyện gì không phù hợp với thân phận cả.
Ở trên núi, hắn hét to hết lần này tới lần khác nhưng không ai trả lời hắn cả.
A Thật không nghe được, dù nàng nghe được thì cũng sẽ không trả lời hắn.
Quen nhau bảy năm, đây là lần đầu tiên A Thất rời khỏi tầm mắt hắn.
Một cảm giác bất lực sâu sắc bóp nghẹt cổ họng hắn.
Nhưng hắn biết, nàng đến từ một thời không hoàn toàn khác với hắn, một thế giới xa xôi mà hắn không thể chạm tới, cũng không thể đi tới được.
Mặc dù chúng ta cùng hít thở trên một mảnh trời.
Nhưng không cách nào chạm vào chàng.
Nhưng mong mỏi thể nào, rốt cuộc hắn vẫn thất vọng.
Nàng không ở trong doanh trại, cũng không ở trong phòng nàng, lại càng không giống như ngày trước, mặt dày mày dạn quấn quít đời nhất định phải ngủ cùng hắn.
Nàng nhất định đã tới Bắc Bình Triệu Tôn nói với mình như vậy, vì con gái của bọn họ, nhất định nàng sẽ quay về Bắc Bình.
một cơ hội nữa, nàng đừng quay về nơi đó.
Chúng ta còn bao nhiêu chuyện chưa làm, sao nàng lại nỡ bỏ đi như vậy được?
Nàng từng nói, chờ sau này khi hắn đăng cơ làm hoàng đế, nàng muốn hắn dẫn nàng ngắm mưa bụi ở Giang Nam, cải trang vị hành, giống như thần tiên đột nhiên xuất hiện khiến dân chúng cực khổ phải ngạc nhiên, khiến bọn họ có cảm giác để vương xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, cảm giác chúng sinh đều bình đẳng.
Nàng còn từng nói, chờ sau này khi hắn đăng cơ làm hoàng đế, nàng muốn hắn dẫn nàng đi ngắm hoa quế tháng tám, nàng nói quân doanh trước kia của nàng có hai cây hoa quế lớn, nàng từng hái hoa quê rồi hóng gió, sau đó đặt chúng vào trong gội đầu, buổi tối lúc đi ngủ sẽ không gặp ác mộng.
Hắn cười lạnh thành tiếng, có lẽ cả đời hắn chưa từng trải qua nỗi bị phân thể này.
Đại sư, khi còn nhỏ ta cũng đã từng có dịp chơi diều.
Nhưng suy nghĩ của ta khác ngươi, đó là cứ mặc nó, để nó cùng quần lấy nhau chung một chỗ tới chết đi, ta cũng không muốn khiến nó rơi xuống để lại thả lên một lần nữa.
Nhìn đến đây, tầm mắt lạnh như băng của hắn nhất thời ngưng lại, ngón tay đang nắm tờ giấy cũng run lên nhè nhẹ.
A Thất...
Nàng đừng thất vọng với ta...
Dù nàng thật sự thất vọng thì cũng cho ta...
Hắn đã nghĩ rằng, có lẽ chờ tới lúc hắn quay về doanh trại thì A Thất sẽ mỉm cười tới đón hắn, còn tiện thể trêu chọc hắn một câu.
Cuối cùng cũng chịu trở lại rồi cơ đấy.
Hắn thậm chí cũng hy vọng nàng sẽ tức giận hay cáu kỉnh chạy tới, bắt hắn giao mọi thứ đáng giá trên người ra rồi chửi ầm lên.
Triệu Thập Cửu, chàng nợ thiếp nhiều bạc như vậy, rốt cuộc tới khi nào chàng mới có thể trả hết nợ cho thiếp hả?
Hắn không nói cho nàng biết rằng hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ trả hết số tiền hắn còn đang thiếu nợ nàng.
Diều bị kéo rơi xuống đất, không có gì đảm bảo được rằng nó sẽ không bị hư hao không thể sửa chữa...
Ngừng lại một chút, ánh mắt hắn hơi nghiêm lại, nhìn thẳng vào Đạo Thường,
Theo như lời người nói, ý trời, chính đạo, giang sơn, xã tắc...
Mỗi người đều cho rằng ta cần phải để ý tới chúng, đều cho rằng nam nhi gây dựng giang sơn, cứu giúp thiên hạ, coi việc ban ân huệ khắp chúng sinh là vinh quang.
Đại sư, ngươi có từng nghĩ rằng, nếu không có nàng ấy thì khi ta xưng bá thiên hạ, có được giang sơn vạn dặm rồi thì khi ấy, ta sẽ cùng ai thưởng thức?
Hắn không chút lưu tình mà xoay người, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của Đạo Thường.
Nàng nói, ở thời đại của nàng, có một loại bánh hoa quế rất ngon.
Nàng nói, chờ sau này khi hắn đăng cơ làm hoàng đế, nhất định sẽ phải tạo một loại thuyền có trọng tải lớn, còn phải phát triển lực lượng hải quân, còn muốn đi về phía Nam, muốn xem mỹ nhân ở châu Mỹ, gặp mãnh nam ở châu u, nàng nói, tộc người ở nơi đó có màu da không giống với họ, nàng muốn hắn ngoài dùng vũ lực để chinh phục ra còn phải dùng minh đức để có thể khiến dân tộc mình được thế giới tôn trọng, nếu không nhất định họ sẽ phải chịu nỗi khổ xâm lăng.
Nàng còn nói, chờ sau này khi hắn đăng cơ làm hoàng đế, nhất định phải chinh phạt Lưu Cầu (Nhật Bản), đuổi người da ở nơi đó ra biển, khiến bọn họ cúi đầu xưng thần, khi đó sẽ không còn hải chiến
Chỉ cần nàng quay về thì hắn sẽ có thể tìm được nàng.
Suy nghĩ lung tung rối loạn đan xen, hắn ngồi xuống phía trước mép giường mà nàng từng ngồi, nhìn căn phòng giống như đã bị cướp sạch, đồng thời cũng nhìn thấy lá thư nàng đặt dưới nghiên mực.
Trên đời này, ngoài Triệu Tôn ra, có lẽ sẽ không ai có thể hiểu được ý mà Hạ Sơ Thất viết trong thư là gì.
Nếu như được thay đổi thời gian không gian cùng thân phận và tên tuổi.
Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người...
Nghìn năm sau chàng ở nơi đầu Phong cảnh ở nơi ấy thế nào?...
A Thất đã đi rồi, giờ hắn có nói gì đi với Đạo Thường đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì.
Điều duy nhất mà hiện giờ hắn có thể làm là phải tìm được nàng, hỏi nàng rằng tại sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy.
Nhưng bên cạnh đó, hắn càng lo cho nàng hơn, tại của nàng không nghe được, làm gì cũng không tiện, nàng sẽ đi thể nào, liệu có xảy ra chuyện gì không? Triệu Tôn không dám nghĩ nữa.
Thậm chí, hắn còn hy vọng rằng cả đời mình sẽ thiểu nợ nàng, để bọn họ cứ dây dưa không dứt.
Hắn thích nợ nàng, thích nhìn nàng tức giận đến nỗi lông tóc dựng ngược như trẻ con, thích nhìn nàng oán giận mắng bậy bạ, thích nhìn nàng vì muốn tính kế với bạc của hắn mà lơ đãng thể hiện tâm tư nhỏ của mình, càng thích nàng đơn giản, nhẹ nhàng làm tổ trong lòng hắn, đầu không ngừng cọ tới cọ lui gọi tên của hắn, dịu ngoan như thiếu nữ.
Đó là thời điểm mà A Thất có phong thái nữ nhân nhất, mỗi lần như vậy đều khiến cảm xúc của hắn phập phồng, có một cảm giác tự hào và ý thức trách nhiệm đàn ông rằng hắn phải khiến nàng hạnh phúc.
Giáp Ngọ, không còn chiến tranh nha phiến...
Hắn không biết nha phiến là thứ gì, nàng nói đó là anh túc được tinh luyện, gần giống với rượu Phục Bách mà hắn từng uống.
Nàng còn nói, nàng phải nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mới để chữa khỏi hoàn toàn đầu của hắn, hơn nữa còn phải đem toàn bộ những bài thuốc của nàng tới các cửa hàng thuốc, để chúng được sản xuất hàng loạt, từ nay về sau, khắp nơi đều phải xây bệnh viện, xây trường học, chế độ khoa cử cũng phải cải cách, không cần mãi mãi thi thố văn chương rỗng tuếch, bồi dưỡng ra một đám thư sinh cổ hủ, chỉ biết lý luận suông, không hiểu phát triển quốc phòng.
Hẳn sợ rằng nếu mình nghĩ nhiều hơn một chút thì sẽ thất thổ, sẽ không khống chế được bản thân, sẽ không màng tất cả.
Mà nếu hắn như vậy thì hắn sẽ không phải là người đàn ông của A Thất.
Hắn một mình cưỡi ngựa đi dạo lòng vòng không có mục đích trong thành Thương Châu một ngày, tới hoàng hôn mới quay về doanh trại.
Kết quả chủ yếu của cuộc chiến này là một sự chuyển dịch sự chi phối khu vực châu Á từ Trung Quốc sang Nhật Bản và là một đòn trí mạng vào nhà Thanh và truyền thống cổ truyền Trung Quốc.
Các xu hướng này sau đó đã dẫn đến cuộc Cách mạng Tân Hợi năm 1911.
() Chiến tranh nha phiến hay Các cuộc chiến Anh - Trung là hai cuộc chiến xảy ra giữa thế kỷ 19 (1840 – 1843 và 1856 – 1860) gây nên xung đột kéo dài giữa Trung Quốc dưới triều Mãn Thanh và đế quốc Anh.
Trong cuộc chiến lần thứ hai, Pháp, Nga và Hoa Kỳ đã kề vai sát cánh cùng Anh để đánh Trung Quốc.
Nguyên do cuộc chiến tựu quanh việc chính phủ Anh đòi quyền tự do buôn bán nha phiến từ Ấn Độ thuộc Anh sang Trung Quốc trong khi nhà Mãn Thanh có lệnh nghiêm cấm.
Trung Quốc hoàn toàn thất bại trong hai cuộc chiến với hậu quả phải công nhận thương quyển buôn nha phiến của ngoại quốc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.