Chương 1078: Tràn đầy tự do! tràn đầy phóng túng! (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1135 chữ
- 2022-02-08 08:43:24
Bận rộn vì điều này điều nọ, bận rộn vì cả thiên hạ, nhưng lại vô tình làm tổn thương người thân thiết, người mình quan tâm nhất.
Hắn ch8o rằng nàng sẽ mãi ở cạnh hắn, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mất đi nàng.
chiếc chìa khóa này luôn được cất ở chỗ A Thất.
Nàng ấy thích tiền, rất thích tiền.
Vậy thì hắn sẽ uống.
Rượu vào cổ, đêm dần khuya, ngọn đèn trong phòng chập chờn, nhưng hắn lại không hề thấy say.
Nào, thử đi.
Nếu là ngày thường, Triệu Tôn sẽ lạnh lùng lườm hắn ta một cái.
Nhưng lúc này chẳng phải là Triệu Tôn đang không được bình thường hay sao? Nếu uống say có thể nhìn thấy người muốn gặp.
Trước mắt là khuôn mặt của Nguyễn Hữu, đôi mắt của Nguyễn Hữu, đôi môi của Nguyễn Hữu, sống mũi của Nguyễn Hữu, không hề có nét nào giống với Hạ Sơ Thất thì làm gì có thể nhìn thấy người muốn gặp? Chỉ có chiếc chăn bị hắn ta làm bừa bộn và mọi thứ quen thuộc trước mặt là vẫn có thể nhìn ra đây là nơi nàng từng sống.
Triệu Tôn cau mày, nhìn Nguyễn Hữu lúc này cười tủm tỉm nửa tỉnh nửa say, ngả người xuống giường của A Thất, trong lòng hắn bỗng thấy khó chịu, thể là kéo hắn ta lên, ném qua một bên rồi khom lưng sắp xếp lại chăn đệm.
Ngọn đèn kéo cái bóng trên tường của hắn dài ra đến tận góc tường, giống hệt một bức tranh tĩnh vật, khiến Nguyễn Hữu thấy khiếp sợ,
Thiên Lộc, thúc đừng dọa cháu nhé!
.
Triệu Tôn ngẩn người một lúc lâu rồi đột nhiên cúi đầu xuống,
Nàng ấy sẽ không về nữa.
Nguyễn Hữu sửng sốt, đặt đèn xuống, đỡ vai hắn.
Thiên Lộc, đây là mấy?
.
Triệu Tôn gạt tay hắn ta ra, đôi mắt ấy vẫn lạnh như thuở nào.
Triệu Tôn nhìn hắn ta,
Ngươi đến để cười nhạo ta?
Nguyễn Hữu cười,
Cần gì phải nói khó nghe như vậy? Ngoại trừ cười nhạo, cháu và thúc đều trong hoàn cảnh giống nhau.
Triệu Tôn bật cười.
Người huynh đệ! Đau đúng không? Đau hay lắm!
Nguyễn Hữu vỗ vai hắn rồi ngồi xuống bên cạnh, nhét một vò rượu hoa đào vào tay hắn,
Đây là điều cháu đúc kết ra được trong những ngày gần đây, chỉ cần uống say là sẽ nhìn thấy người thúc muốn gặp.
Nhưng Nguyên Hữu nhìn hắn bình tĩnh dọn dẹp giấy mực, lọ thuốc, mặt nạ, phấn phủ và những đồ dùng phụ nữ linh tinh khác của Hạ Sơ Thất để lại, hắn ta như đang nhìn thấy quái vật, không thể tin được.
Hắn ta dụi mắt, tặc lưỡi không ngừng và không chịu tin vào những gì mình thấy.
Từng tiếng bước chân đánh thức dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên t5iểu công gia phong lưu anh tuấn đang đứng ngay ở cửa ra vào.
Một nụ cười bình tĩnh hững hờ, trên tay Nguyên Hữu là hai vò rượu.
Đây là rượu hoa đào cháu và biểu muội uống vào tối hôm đó, khá ngon, thúc có muốn uống không?
Nguyễn Hữu cảm thấy vô cùng vui sướng khi làm chuyện xát muối lên vết thương như thế này.
Thiên Lộc, rốt cuộc thúc đang làm gì vậy?
Triệu Tôn ngồi xổm trước một chiếc tủ bằng gỗ, bất động rất lâu.
Nguyễn Hữu lại vỗ vai hắn, hỏi,
Này, thúc trúng tà rồi à, sao lại ngớ người ra đó?
Triệu Tôn cử động nhưng không đứng lên, cũng không trả lời hắn ta.
Ai mà chẳng từng bị tổn thương vì tình? Nhưng một người đàn ông bị tổn thương mà vẫn bình tĩnh như hắn, và còn bình tĩnh đến mức đổi tính, dọn dẹp phòng ốc hệt như một cô gái thì hắn ta chưa từng thấy bao giờ.
Nguyễn Hữu tốt bụng chỉnh sáng tim đèn, đưa lên trước mặt hắn.
Sao vậy, thúc nhìn thấy gì, vì sao lại nói thế?
Triệu Tôn nhìn xuống đất rồi từ từ đứng dậy, giọng có nét nghẹn ngào,
Nàng ấy mang hết tiền đi rồi.
.
Nguyễn Hữu vểnh môi, tức giận đến mức muốn bật cười,
Muội ấy muốn bỏ trốn, tất nhiên là phải mang theo tiền rồi.
Thúc làm quá lên thể làm gì nhỉ?
Triệu Tôn lạnh lùng liếc hắn ta rồi xòe tay ra.
Nàng ấy nói tiền có thể mang lại cho nàng ấy cảm giác an toàn, phụ nữ không thể không có tiền.
Nếu có một ngày khi không còn đàn ông nữa thì vẫn còn tiền bên người...
Tuy hắn không cố tình lơ là nàng nhưng hắn đã sở hữu quá nhiề3u, sở hữu quá nhiều cái tốt của A Thất khiến hắn lơ là tình cảm của cả hai, cho dù đã bên nhau bảy năm, từng trải qua thử thách sinh tử nhưng n9ó vẫn cần chăm sóc bảo vệ cẩn thận, khâu vá tỉ mỉ.
Trên thế gian này không có thứ gì vĩnh viễn bất biến, càng không có tình cảm không c6ần vun đắp mà nó vẫn có thể trường tồn.
Trong lòng bàn tay của hắn có một chiếc chìa khóa bằng đồng.
Nguyễn Hữu nhíu mày,
Thứ gì đây?
Triệu Tôn trả lời,
Chìa khóa.
Quả nhiên bị phụ nữ bỏ rơi trí thông minh sẽ bị giảm xuống thật à? Nguyên Hữu câm nín, nhìn hắn,
Cháu biết là chìa khóa, ý cháu là...
Khuôn mặt nghiêm túc và động tác của hắn khiến Nguyễn Hữu sững sờ.
Thiên Lộc, thúc đang làm gì vậy? Chậc, cháu nằm một chút có sao đâu?
Triệu Tôn không ngẩng đầu, chỉ nói,
Nàng ấy không thích.
Tim Nguyên Hữu lạnh toát, hắn ta nghiêng đầu đến gần nhìn hắn rồi bất ngờ huơ tay trước mặt đối phương.
Uống xong chưa? Mau cút đi!
Ối mẹ ơi!
Nguyễn Hữu rùng mình,
Đầu óc của thúc...
vẫn bình thường chứ?
Triệu Tôn hừ lạnh, không đếm xỉa tới hắn ta.
nó dùng để làm gì?
Vành mắt Triệu Tôn đỏ ửng, hắn nói,
Tất cả gia sản của ta đều được khóa trong phủ Tấn vương, khể nhà, khể đất, ngân phiếu...
Thế nhưng, nàng ấy lại để chìa khóa ở lại.
Chiếc chìa khóa cùng ổ khóa, đối với hắn mà nói có nguồn gốc sâu xa.
Bởi vì đây là thứ được mang từ phủ Tấn vương ở kinh sư đến Bắc Bình.
Năm xưa khi Triệu Tôn
qua đời
ở Âm Sơn, Hạ Sơ Thất về kinh nhận chiếc chìa khóa này từ tay Điền Phú, tiếp quản tài sản của phủ Tấn vương, từ đó nó luôn nằm trong tay nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.