Chương 1100: Tình thắm thiết, chiến ngàn dặm (2)


A Sở, có phải ta đúng là một tên vô lại không? Ta tàn nhẫn, vô tình, lạnh lùng, bụng dạ nham hiểm, đáng bị cô độc đến giờ kh8ông?
Hắn ta cố gắng tự bôi đen mình như thế, thổ lộ với nàng như thế, đáng tiếc, lúc đó xe ngựa đi vào một vùng tối mờ mịt3, Hạ Sơ Thất hít mũi, hoàn toàn không thấy được những lời nói của hắn ta nên hỏi lại một câu.


Ngươi nói gì thế?
L9ời nói qua thời gian liền mất tác dụng.

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười,
Ta bảo nàng đừng khóc nữa, nàng khóc xấu6 lắm
.
Thị vệ yên lặng canh giữ xung quanh sân viện, trong viện vô cùng im ắng, chỉ có Đông Phương A Mộc Nhĩ đứng chờ ở đó một mình, mái tóc dài tung bay, dáng người uyển chuyển giống như một tiên nữ cô độc dưới trăng.
Ca ca, rốt cục huynh đã trở lại rồi.
Muội chờ huynh đã lâu.
Đông Phương Thanh Huyền thấy nàng ta ở đây thì không cảm thấy bất ngờ.
Hắn ta hỏi nàng,
Vì sao nàng không nói cho hắn biết là nàng đã mang thai?
Sau trận khóc kinh thiên động địa vừa rồi, Hạ Sơ Thất đã điều chỉnh cảm xúc của bản thân xong xuôi.
Khi không có Triệu Thập Cửu bên cạnh, rất ít khi nàng trở nên mất khống chế như vậy.
Nàng ngượng ngùng cười nhìn Đông Phương Thanh Huyền.

Đúng vậy, vì sao ta phải khóc chứ? Dù thế nào đi chăng nữa, chưa tới giây phút cuối cùng, ta sẽ không từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ con của mình, lại càng không muốn buông...
Triệu Thập Cửu.
Nàng nghiêng đầu, nở nụ cười,
Đông Phương Thanh Huyền, trong lòng ta, hắn là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.

Đông Phương Thanh Huyền nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của nàng, còn thấy nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc của nàng, cảm giác vừa chua xót vừa khổ sở lan ra từ con tim tới tận đáy lòng.
Nhưng hắn ta cũng hiểu, tình cảm giữa nàng và Triệu Tôn vững chắc đến nỗi nước cũng không thể rửa trôi được.
Vì Triều Tồn, nàng có thể mang thân thể hoài thai sáu tháng này từ Bắc Bình ngàn dặm xa xôi đuổi tới Linh Bích, không để ý tới tính mạng của mình mà đi nghiên cứu địa hình, trinh sát, vach kế hoạch, điều đồng nhân mã Cẩm Cung, không chỉ đi cướp lương thảo của quân Nam, đánh phủ đầu quân Nam một trận mà trước đó, nàng còn năn nỉ hắn ta sai người nói cho Triệu Tôn, cố ý dẫn hắn tới bến tàu, ra vẻ không bàn tình cảm mà đưa lương thảo cho hắn.
Hơn nữa, nàng còn mượn cơ hội này để thức tỉnh Triệu Tôn, đồng thời cũng cho Triệu Tôn đang chìm trong tuyệt vọng một sức mạnh đủ để chống đỡ.

Chuyện này...
Đây là bí mật giữa ta và hắn, không thể nói cho người khác biết.
Thực ra, trong lòng nàng nghĩ rằng, mấy lời của Đạo Thường đều là thiên cơ, không thể tiết lộ.
Một khi tiết lộ ra, nhỡ đầu gặp phải chuyện xấu thì nên làm sao bây giờ? Nàng như cười như không tùy tiện nói ra một cái cớ như vậy, nhưng vào tại Đông Phương Thanh Huyền lại như lưỡi dao sắc nhọn, cắt đứt những mạch máu của hắn ta, thậm chí hắn ta còn có thể cảm nhận được huyết mạch trở nên lạnh lẽo như băng đang chảy dọc toàn thân.
Nhưng hắn ta đứng ở cửa viện hồi lâu cũng không hề nhúc nhích, chỉ hỏi nàng ta,
Vì sao phải làm như vậy?
A Mộc Nhĩ nghiêng đầu, nhìn vẻ chán nản trên gương mặt của hắn ta, mỉm cười,
Huynh hiểu muội mà, đúng không?
Ban đầu, Đông Phương Thanh Huyền vốn cử một người khác đi truyền tin cho Triệu Tôn, là nàng ta lén mặc xiêm y của Đông Phương Thanh Huyền, giả trang thành hẳn ta rồi dẫn theo hai gã thị vệ tới doanh trại của quân Tần.
Trước đó, nàng ta cũng không nói trước với Đông Phương Thanh Huyền, nàng ta hiểu rõ tính tình của ca ca mình nên lúc này mới vội vàng giải thích.
Khi nói xong, thấy gương mặt hắn ta vẫn lạnh lùng như cũ, dường như không chịu tha thứ thì nàng ta thở dài, chậm rãi nhìn về phía hắn ta.
Tối hôm nay, Hạ Sơ Thất đi ngủ rất sớm.
Sắp xếp ổn thỏa cho nàng xong, Đông Phương Thanh Huyền không đi ngủ ngay mà đi tới biệt viện Linh Bích.
Dưới bóng đêm, trong biệt viện chỉ có duy nhất một chiếc đèn lồng đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Huynh muội chúng ta giống nhau, trong lòng muội nghĩ gì, huynh hẳn là cũng hiểu rõ.
Từ nhỏ, chúng ta đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng những thứ thu lại lại quá ít.
Mấy năm từ Âm Sơn trốn ra, chúng ta không có thân phận, không có người thân, không có tiền bạc, nhận hết mọi sự thờ ơ lạnh nhạt, sống nơi đầu đường xó chợ, tha hương ở dị quốc, ngay cả tiếng Nam Yến chúng ta cũng không hiểu, cũng không quen biết bất kì ai...
Mấy từ này, Hạ Sơ Thất nhìn là hiểu được.
Nàng nhếch miệng, gạt nước mắt trên mặt mình rồi cười khổ.5

Ta không khóc, do ta vui quá thôi.
Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, khẽ cười nói,
Ừ, nàng không khóc, chẳng qua là trời mưa thôi.
Mỗi lần Hạ Sơ Thất khóc, đầu óc nàng sẽ mê man rồi đau nhức, một tay nàng day trán, một tay đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu cũng cúi thấp xuống, nhìn vùng bụng hơi nhô lên của mình, lại nghĩ tới đây là con của nàng và Triệu Thập Cửu, gương mặt nàng càng thêm rạng rỡ.
Ca ca, huynh còn nhớ không? Khi đó, huynh từng nói với muội rằng một ngày nào đó, huynh nhất định sẽ mạnh mẽ tới mức không ai có thể địch nổi, khi đó muội muốn thứ gì thì dẫu huynh có phải chém giết hay đi cướp đoạt, cũng đều cho muội.
Nàng ta lê bước chân mỏi mệt, tiến tới gần Đông Phương Thanh Huyền.

Trong đêm tối chỉ biết lần mò chạy trốn ấy, muội đã dựa vào niềm tin đó mới có đủ dũng khí để chống đỡ rồi cùng huynh chạy trốn tới kinh sư.
Nhưng mà ca ca, huynh thay đổi rồi, từ khi Hạ Sở quay lại kinh sư, muội phát hiện huynh đã thay đổi, huynh không còn là chính mình nữa.
Ca, huynh nói cho muội biết đi, rốt cuộc người ca ca vì muội muội mà không từ thủ đoạn nào đã đi đâu rồi?
Đông Phương Thanh Huyền yên lặng đứng đó, không nói lời nào.

Hai người cứ thể lẳng lặng nhìn nhau, tạo nên một bức tranh xinh đẹp dưới ánh trăng.

Một hồi lâu sau, A Mộc Nhĩ mở miệng trước,
Đúng, muội giả trang thành huynh tới quân doanh của quân Tẩn là muốn châm ngòi quan hệ giữa hắn với Hạ Sở, muội quả thực đã nói cho hắn biết rằng người phụ nữ kia đã mang thai con của huynh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.