Chương 1101: Tình thắm thiết, chiến ngàn dặm (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1216 chữ
- 2022-02-08 08:44:07
A Mộc Nhĩ, quá đủ rồi! Không chỉ hắn thấy đủ, mà ta cũng thấy đủ rồi!
Ca ca! Huynh đang nói gì vậy?
Đối mặt với ánh mắt của hắn, A Mộc Nhĩ 8không khỏi lui lại từng bước, sắc mặt nàng ta còn tái nhợt hơn cả ánh trăng.
Không, huynh đang nói hươu nói vượn, sao hắn lại muốn giết muội3 chứ? Hắn biết rõ mọi chuyện do muội làm nhưng hắn không nỡ giết muội cơ mà...
Đông Phương Thanh Huyền không trả lời, chỉ nhìn nàng ta bằng ánh mắt 9vừa đồng tình vừa thương xót lại phức tạp.
Ngay chiều hôm sau, hắn đã tổ chức lần tấn công đầu tiên với quân Nam ở Linh Bích.
Hắn đích thân dẫn mười lăm vạn binh mã tấn công đại doanh của Cảnh Tam Hữu.
Trần Cảnh và Nguyễn Hữu lần lượt bọc đánh ở hai cánh trái phải.
Khi đó, Cảnh Tam Hữu đang tức giận vì chuyện lương thảo bị lừa cướp mất thì không ngờ lại nghe thấy tin Triệu Tôn vốn đang ủ rũ chán nản lại có thể chấn chỉnh lại nhanh như vậy, liền vội vàng mặc giáp ứng chiến.
Cảnh Tam Hữu không chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa lòng quân tan rã nên chung quy không thể đánh được nhữ y từng mạnh miệng nói rằng sẽ tái diễn trận Cai Hạ Hán Sở tranh hùng, họ nhanh chóng thất bại, thu binh, rút khỏi ba mươi dặm mới có thể thở dốc.
Thua một trận sẽ kéo theo hàng loạt trận thua khác.
Trước khi hắn ta định nói cho nàng biết về tâm lý của mình thì hắn ta đã yêu nàng tới nỗi không thể thoát khỏi, yêu nàng tới mức không thể buông tay.
Đêm nay, nàng nói với Triệu Tôn rằng đó là mệnh, là do ông trời không sắp đặt cho họ đoạn nhân duyên này.
Những nàng lại không biết, hắn ta đã hy vọng ông trời cũng có thể sắp đặt cho hắn ta một đoạn nghiệt duyên như thế.
muốn muội quay đầu lại, vậy còn huynh thì sao? Huynh vì nàng ta mà mất đi một cánh tay, ngay cả tính mạng cũng sắp không còn, vậy mà vẫn không oán, không hối hận ư? Huynh nói cho muội biết đi, huynh có thể làm được hay không, có thể không thích nàng ta, có thể từ nay về sau quên nàng ta đi không?
Bóng dáng anh tuấn dưới ánh trăng càng đi càng xa, không hề quay đầu lại.
A Mộc Nhĩ vừa khóc vừa gọi, nàng ta chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, ôm mặt khóc rống.
Chỉ trong thời gian năm ngày, Cảnh Tam Hữu ba lần dẫn binh đánh Triệu Tôn thì cả ba lần đều thất bại.
Không chỉ vậy, còn có gần một trăm tướng tá trọng yếu của quân Nam bị bắt, quận Nam tổn thất nghiêm trọng không thể tính nổi.
Bất đắc dĩ, Cảnh Tam Hữu chỉ đành lui binh về phía Nam sông Hoài.
Dưới sự chăm chú của hàng vạn người, chiến sự ở Linh Bích cuối cùng cũng khai hỏa.
Triệu Tôn sau khi ngã ngựa không hề quay về doanh trại để nghỉ ngơi dưỡng thương.
Sau sự kiện ở bến tàu, hắn như được
thần linh nhập xác
một cách kỳ lạ, giống như kẻ say chợt tỉnh, hắn vẫn lạnh lùng như cũ nhưng sức sống lại tăng lên rất nhiều.
Không sợ ngắn ngủi, chỉ cần từng có là được.
Nhưng dường như mỗi bước của hắn ta đều chậm, đều chỉ còn vài bước chân.
Chỉ vài bước mà thôi...
Muội thích hắn, muội thuộc về hắn...
Dù muội có quay đầu, dù muội được sống lại một lần nữa thì muội vẫn yêu thương hắn, mãi mãi...
Đông Phương Thanh Huyền lẳng lặng đứng bên cánh cửa, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng cất tiếng.
Nếu ta có thể quay lại từ đầu thì ta sẽ nói với tên Đông Phương Thanh Huyền một lòng báo thù nhưng lại không thể xuống tay trong khu vực săn bắn của hoàng gia hôm ấy rằng nhất định phải giết nàng ấy, có như vậy thì từ nay về sau sẽ xong hết mọi chuyện.
Thấy bóng dáng Đồng Phương Thanh Huyền càng lúc càng xa, nàng ta không nhịn được mà sụp đổ rồi khóc lớn.
A Mộc Cổ Lang, ca ca, huynh thật tàn nhẫn! Từ khi bảy tuổi muội đã biết Thiên Lộc, mười tuổi được ban hỗn cho hắn, từ đó muội đã thích hắn rồi, muội thích hắn đã mười mấy năm nay, vì sao lại phải giao hắn cho tiện nhân Hạ Sở kia? Vì sao không ai nghĩ tới việc cho muội một cơ hội? Muội chỉ thích hắn mà thôi, muội thích hắn.
Ha ha ha ha, muội biết huynh đang nghĩ gì, không phải đều là vì nàng ta hay sao? Nhưng mà, ca ca, huynh quá bất công, huynh
Bả vai A Mộc Nhĩ hơi run lên, khi nàng ta đã hiểu được những lời hắn ta nói đều là sự thật thì khô6ng khỏi khổ sở, tức giận, nàng ta cắn răng nhào tới, hai tay giữ chặt lấy cánh tay của Đông Phương Thanh Huyền.
Ca ca, muội đẹp hơn Hạ Sở, d5uyên dáng hơn Hạ Sở, có phải không? Có phải không?
Đông Phương Thanh Huyền cúi đầu, nhìn gương mặt có vài phần giống mình của nàng ta rồi hồi lâu mới cười đáp.
Không phải ta cũng đẹp trai, anh tuấn hơn Triệu Tốn sao?
A Mộc Nhĩ sửng sốt, lại nghe hắn ta cười nói,
Vậy cũng có tác dụng gì đâu? Trong lòng hắn, nàng ấy đẹp nhất.
Nếu nhẫn tâm thì sao không ra tay luôn đi? Nếu ta có thể quay lại từ đầu, ta sẽ nói với tên Đông Phương Thanh Huyền muốn trả thù rằng nếu đã hận thì sao không dùng một đao giết chết nàng đi, dùng một đao giết chết nàng...
Nhưng hắn ta có thể quay lại từ đầu không? Không thể.
Rốt cuộc, hắn ta vẫn yêu nàng.
Trước khi hắn ta ý thức được bản thân đã yêu nàng thì hắn ta đã yêu nàng mất rồi.
Còn trong lòng nàng ấy, hắn anh tuấn nhất.
Chậm rãi rút tay áo đang bị A Mộc Nhĩ túm chặt ra, Đông Phương Thanh Huyền thở dài một tiếng rồi xoay người.
A Mộc Nhĩ, quay đầu lại đi, muội vẫn còn trẻ.
A Mộc Nhĩ cứng đờ, ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ.
Đứng ở góc độ công bằng mà nói thì không phải là Cảnh Tam Hữu không giỏi mà là do y gặp phải Triệu Tôn.
Nhưng triều đình không nghĩ như vậy, bọn họ vốn đã tranh luận rất nhiều về việc để Cảnh Tam Hữu dẫn binh đi, lần này lại thất bại nặng nề thể này, bọn họ chỉ cảm thấy y bất tài, vô năng.
Mặc dù Triệu Miên Trạch vẫn một lòng muốn bảo vệ, nhưng không thể.
Rơi vào đường cùng, Triệu Miên Trạch đành hạ chỉ ra lệnh cưỡng chế Cảnh Tam Hữu tháo giáp về kinh, Hữu tướng quân Bình Xương Hầu Long Thừa Phúc của quân chinh bắc giữ ẩn soái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.