Chương 766: Đổ máu bảo vệ con (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1138 chữ
- 2022-02-07 12:55:41
Bà ta cho rằng ông ta sẽ để lại một thánh chỉ giữ mạng cho con trai của mình
Nhưng đến cuối cùng, một chữ không không có.
Đá8m đông ngoài cung Càn Thanh dường như bị đóng băng cảm xúc trong trời đông rét mướt này, không ai nói gì.
con...
Mắt Triệu Tôn đỏ ngầu, nhưng cơ thể hắn vẫn bất động, cổ họng nghẹn lại, không thốt lên câu nào
Để ta qua đó!
Hạ Sơ Thất gào lên, nhìn Triệu Miên Trạch,
Nếu như bà ấy chết rồi, ngươi đừng hòng vớt vát được gì?
Triệu Miên Trạch nheo mắt, xua tay, có vẻ như đã đồng ý
Không! Đừng qua đây...
Cống Phi la lên yếu xìu, cơ thể run lẩy bẩy,
Lão Thập Cửu, con đừng lo cho..
Cầm máu!
Hắn ta hiểu rõ hơn bất kì ai, tính mạng của Cống Phi đại diện cho điều gì
Nhưng hắn ta càng biết rõ, đây mới là lúc có thể uy hiếp Triệu Tôn tốt nhất
Cống Phi mỉm cười buồn bã, nhìn mái ngói vàng cao vút xa hoa, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm.
Con..
vẫn giận nương...
Gió đang gào rít, tuyết đang nghẹn ngào, trời đất âm u, từ lúc Cống Phi xảy ra chuyện ngã xuống đất, nói ra thì có vẻ dài nhưng thực chất cũng chỉ mới xảy ra trong chớp mắt
Lão Thập Cửu, đừng oán nương, đời này của nương, ngoài sinh hai huynh muội con ra, nương chưa từng làm chuyện nào có ý nghĩa cả..
nướng muốn làm một chuyện cuối cùng cho con..
không làm vướng chân..
Hắn mấp máy cánh môi, nhưng không thốt ra một chữ nào
Lão Thập Cửu..
con của ta...
nương thôi
Gọi một tiếng nương thôi..
nương sắp đi rồi...
Triệu Tôn mím chặt môi, quỳ xuống đất
không có gì hết...
Tiếng cười của bà ta vang trong gió tuyết rét buốt, nghe cực kì quyến rũ.
Nương nương...
Thôi 6Anh Đạt muốn đi lên đỡ bà ta, nhưng ông ta còn chưa đến gần thì đã bị thị vệ của Triệu Miền Trạch ngăn cản
Cống Phi nhìn gã, khóe m5ôi thoáng nở một nụ cười khó phát hiện, bà ta đột nhiên lật tay áo, không biết lấy sức mạnh từ đầu ra, tiện tay tóm lấy cổ tay gã thị vệ kia, cứa cổ vào thanh dao thép, cất giọng nói vô cùng thể lương.
Thập Thiên Can của Triệu Tôn muốn tiến lên cướp người, nhưng binh sĩ của hoàng để lại bao vây nhanh chóng
Cống Phi trong tay họ, vị trí kia lại bị người của Triệu Miên Trạch hoàn toàn kiểm soát, cho dù Thập Thiên Can có bản lĩnh lớn đến cỡ nào đi nữa thì vẫn phải suy nghĩ đến sự an toàn của Cống Phi, trong lúc nhất thời không thể xông lên được, chỉ có thể đứng đó lo lắng sốt ruột.
Cơ thể Cống Phi ngã xuống đất, bà ta dường như không thấy đau, xuyên qua đám đông nhìn Triệu Tôn đang đứng trong gió tuyết, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu
Nàng biết, hắn muốn gọi, nhưng cách xưng hô này xa lạ hơn hai mươi năm, vào giờ phút mấu chốt này, hắn không thốt ra được
Triệu Miên Trạch!
Nàng gào lên,
Cứu người!
Triệu Miền Trạch im lặng nhìn nàng, xoay sang ra hiệu với thị vệ.
Không ai có thể thờ ơ đứng nhìn mẹ ruột bị thương mà không làm gì, người như Triệu Tôn càng không thể
Thập Cửu hoàng thúc, thúc còn đang do dự điều gì?
Hắn ta nói xong nhìn Hạ Sơ Thất, giọng nói dịu dàng đến mức không nên xuất hiện vào lúc này,
Tiểu Thất, nàng qua đây! Ta sẽ thả họ đi.
Lão Thập Cửu..
Lão Thập Cửu...
Cống Phi từ chối thị vệ đang băng bó và cứu chữa cho mình, bà ta vùng vẫy trong nhịp thở yếu ớt,
Lão Thập Cửu, gọi một tiếng..
Nương nương!
Thôi Anh Đạt cũng tranh đi đỡ.
Cống Phi nương nương!
Nương nương!
Vô số giọng nói đang vang lên
Sự việc xảy ra đột ngột, khung cảnh ngoại trừ hỗn loạn thì vẫn chỉ là hỗn loạn
nương..
đừng lo cho nương...
Triệu Tồn không nói gì
Nhưng Hạ Sơ Thất nhìn thấy rõ ràng, khóe môi hắn mấp máy một chữ, là nương
Nhưng hắn ta lại vờ như không nghe thấy, nụ cười trên môi càng thêm tươi
Người vô sỉ thì phải làm chuyện vô sỉ.
Ngươi thả bà ấy ra, ta qua đó!
Hạ Sơ Thất nhếch mép, sải bước chân.
A Thất!
Triệu Tôn khẽ quát lên, ngăn nàng lại, giọng nói khàn như thiếu nước,
Có ta ở đây, làm gì đến phiến nàng mạo hiểm?
Hắn chống kiểm dưới đất, từ từ đứng dậy, nhìn nàng, tuy không nói gì thêm, nhưng ngàn vạn lời nói đều tan chảy vào bên trong
Một đạo thành chỉ trắng xóa hệt như một trò đùa chỉ làm mọi người khiếp sợ vài giây, hai bên đang giằng co giờ như thể lại muốn đấu một trận người sống ta chết, họ bày trận, lưỡi kiếm trên tay dính máu, trông càng hung tợn trong cơn mưa tuyết bay phấp phới.
Triệu Miên Trạch vẫn nhìn Triệu Tôn chằm chằm,
Thập Cửu hoàng thúc, còn dây dưa thêm bao nhiêu, tính mạng của Cống Phi nương nương sẽ bớt đi bấy nhiêu hy vọng...
Triệu Miên Trạch, ngươi thật vô sỉ!
Hạ Sơ Thất gào lên mắng chửi hắn ta
Lão Thập Cửu, tuy nương bất tài, nhưng tuyệt đối sẽ không làm con phải khó xử!
Nương nương!
Tên thị vệ kia hoảng sợ, vội vàng đoạt thanh đao về
Trong khoảnh khắc không ai nhìn rõ ấy, chỉ nghe thấy một tiếng
keng
, thanh đao rơi xuống đất, nhưng tên thị vệ kia vẫn chậm một bước, trên cần cổ trắng nõn của Cống Phi đã có một dòng máu bắn lên trời.
Cống Phi nương nương!
Nguyệt Dục cả kinh, bể Nha Nha nhào lên.
Trước khi làm rõ ý trong 3thánh chỉ, không ai dám tự ý hành động.
Cống Phi, người đang đứng ngơ ngác ngay cửa điện, nay lại bỗng nhiên cười to.
Ha h9a ha..
Triệu Thập Cửu...
Hạ Sơ Thất nghẹn ngào, chỉ cảm thấy gió tuyết trước mắt dày thêm, đến mức không thể mở mắt ra được
Ánh mắt ấy của hắn, nàng hiểu quá rõ
Kiểu nam nhân như Triệu Thập Cửu, sẽ không cho phép nữ nhân hy sinh vì mình.
Lòng tôn nghiêm của hắn, sự kiêu ngạo của hắn, đều không cho phép
Nàng đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn hắn, hơi lạnh tấn công, phục ẩm ướt, nhưng nàng lại không thấy lạnh.
Đây là nhát dao đầu tiên.
Triệu Tôn bước lên một bước, dứt khoát đâm mũi dao vào cánh tay mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.