Chương 781: Ngoại thương và nội thương (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1216 chữ
- 2022-02-07 12:55:45
Sau này, thúc cháu ta cùng gây dựng sơn hà Đại Yến.
Khi Triệu Miên Trạch nói những lời này, dáng vẻ cực kì chân thành, á8nh mắt nhìn Triệu Tôn phức tạp, khó đoán, sâu xa
Từ đầu đến cuối hắn ta không nhìn Hạ Sơ Thất thêm lần nào, cứ n3hư những
quá khứ
giữa hắn ta và Triệu Tôn, thật sự có thể xí xóa hết vậy.
Ánh mắt của mọi người di chuyển qua 9lại giữa hai người, muốn xem thử Triệu Tôn sẽ có phản ứng gì.
Nội điện bỗng chìm vào im lặng, bầu không khí cực kì lúng túng.
Ai cũng cúi đầu uống rượu, chỉ giả vờ như không nghe thấy gì
Song, có vẻ Triệu Tôn lại như không hiểu thật, khóe môi hắn hơi cong lên, lạnh mắt nhìn hắn ta,
Vật bệ hạ yêu thích thì đích thân bệ hạ chăm sóc vẫn tốt hơn
Nhưng..
mọi người không thể không ép mình hiểu rằng hắn ta đang nói với Triệu Tôn
Bao gồm cả bản thân Triệu Tôn, hắn nghe thấy thế cũng chỉ cau mày,
Hành trang đã sắp xếp ổn thỏa, khiến bệ hạ phải quan tâm rồi.
Triệu Miên Trạch gượng cười, nhân lúc uống rượu lại nhìn Hạ Sơ Thất thêm một lần
Nam nhân là giống loài rất cao ngạo, e rằng sẽ không coi kiểu người ngoan ngoãn hèn mọn như Cổ A Kiều ra gì, ít ra cũng sẽ không thật lòng
Song, chỉ e chuyện hoàng đế
sủng hạnh sau khi say, được phong thành quý nhân
lại có ẩn tinh khác.
A Kiều bắt ve trong viện Sở Từ, rốt cuộc nàng ta đang bắt ve gì?
Nhưng Tấn vương điện hạ chỉ luôn để lại cho mọi ng6ười một biểu cảm, đó chính là không có biểu cảm.
Đa tạ bệ hạ.
Bốn chữ không nhiều chẳng ít, không thân5 thiết cũng chẳng xa cách, song, nó lại là một câu không thể nào bắt bẻ.
Đi xem thử Cố quý nhân đã khỏe hơn chút nào chưa? Một đêm cảnh đẹp thế này, nàng ấy không đến ca hát, há chẳng phải là đáng tiếc ư?
Đặt hai cụm từ
Có quý nhân
và
ca hát
chung một chỗ, hình như có hơi là lạ.
Mọi người thấy khó hiểu, những lời của hoàng đế tương đương với thánh chỉ, không ai dám nói hành vi thuộc về chốn hồng trần như ca hát này không hề thích hợp với quý nhân trong cung
Cổ A Kiều tất nhiên sẽ không trả lời thắc mắc của nàng vào lúc này
Nàng ta thẹn thùng cúi đầu mỉm cười, trước tiên điều chỉnh dây đàn sau đó hát một đoạn
Bích Vân Thiên
Vẫn là khúc nhạc ai oán kia, nhưng đã hoàn toàn khác với với khung cảnh trên thuyền lúc nàng ta vừa mới vào kinh năm nào, giọng hát cũng không còn thê lương như khi ấy
Sau cây đàn tỳ bà là một khuôn mặt xinh đẹp vô song, giọng hát vẫn trong trẻo vững vàng, tựa như tiếng ngọc châu rơi, như sóng nước trời thu, du dương uyển chuyển..
Chỉ đáng tiếc, nam nhân mà nàng ta một lòng chú ý lại đang trò chuyện với các vương gia thái tử khác, không hề nhìn nàng ta dù chỉ một lần.
Hạ Sơ Thất thấy thế, chỉ biết xuýt xoa thay cho nàng ta.
Trương Tứ Cáp cúi đầu nhận lệnh
Một lúc sau, gã dẫn theo Có quý nhân Cổ A Kiều xinh đẹp mặc váy dài bước vào
Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bởi vì cơ thể không khỏe nên đến muộn, mong bệ hạ thứ tội.
Vật trẫm yêu thích, Thập Cửu hoàng thúc hãy chăm sóc cho thật tốt.
Nếu như lúc nãy mọi người vẫn có thể
cố ép bản thân hiểu
, thì câu này, cho dù có ép buộc cũng chỉ sẽ khiến người ta cảm thấy gượng gạo
Rốt cuộc là vật hắn ta yêu thích hay người hắn ta yêu thích? Kẻ biết chuyện đều tự hiểu.
Thần cũng có vật mình yêu thích, e rằng sẽ không chăm sóc chu đáo được.
Một câu không mềm không cứng, hệt như một chiếc gai vô hình đâm Triệu Miên Trạch chảy máu đầm đề, nhưng lại không thể không mỉm cười cho qua
Hắn ta xoay đầu, gọi thái giám Trương Tử Cáp, kẻ vừa được thăng cấp qua
Hành động này có khác gì xem nàng ta như ca kỹ đâu? Hạ Sơ Thất thầm nghĩ như thế, không hề dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Cổ A Kiều, chỉ có điều nụ cười trên môi lại trở nên lạnh lẽo đi vài phần
Một cuộc hôn lễ, một lần đại nạn, vận mệnh của mỗi người dường như cũng đã thay đổi
Nhưng A Kiều ẩn mình trong chốn thâm cung, cho dù sở hữu một ngôi nhà vàng, nàng ta vẫn thấy vui vẻ chứ?
Hạ Sơ Thất thấy lạnh toát trong lòng.
Cùng với sự xuất hiện của Cổ A Kiều, buổi dạ yến trong điện Lân Đức cũng bước vào giai đoạn cao trào
Các cung nữ đi lại như con thoi, từng chiếc ly ngọc trắng chạm vào nhau, những món ăn đa dạng chói mắt
Nàng ta uyển chuyển quỳ giữa điện, dịu dàng nói
Ái phi miễn lễ!
.
Khác với sự khách sáo và quan tâm dành cho Ô Nhân Tiêu Tiêu, rõ ràng Triệu Miên Trạch đối xử với Cố A Kiều ít giả tạo hơn, cho dù nàng ta đẹp như tiên nhưng hắn ta chưa từng nhìn nàng ta thêm lần nào, chỉ nở nụ cười công chức hóa, nhấc tay lên ra lệnh cho nàng ta đàn vài khúc sở trường, góp thêm chút màu sắc cho đêm Nguyên tiêu hôm nay.
Triệu Miên Trạch cười mỉm, uống cạn rượu trong ly, nói thêm đôi câu, uống thêm vài ly với người khác, cuối cùng mới hướng ánh mắt sâu thẳm về phía Hạ Sơ Thất vẫn đang đứng sát vào tường
Hắn ta mím môi một lúc lâu, đột nhiên nói một câu:
Phương Bắc trời lạnh, mang nhiều quần áo vào.
Chắc là do hắn ta đã uống hơi nhiều nên hai mắt hơi đỏ, câu vừa rồi hắn ta vừa nhìn Hạ Sơ Thất vừa nói
Tiếng nói thiếu nữ du dương, vóc dáng thướt tha, say lòng người.
Lúc này, Tiêu Ngọc chạy vội vào điện, đi thẳng đến bên cạnh Triệu Miên Trạch, thì thầm bên tai hắn ta
Khuôn mặt Triệu Miên Trạch hơi trầm xuống, dường như hơi kinh ngạc, nhìn Hạ Sơ Thất với ánh mắt phức tạp, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Trẫm có vài chuyện gấp cần xử lý, phải rời tiệc trước
Các khanh cứ dùng bữa, không cần câu nệ lễ tiết.
Triệu Giai vội vàng đứng dậy,
Nếu bệ hạ có chuyện cần xử lý, vậy kết thúc buổi tiệc đi.
Triệu Cấu đã muốn đi từ lâu, cũng phụ họa theo,
Vậy giải tán đi, mọi người giải tán, sau này vẫn còn có thể gặp nhau.
Triệu Miên Trạch ngồi thẳng người, gật đầu, thoáng do dự rồi nhìn Triệu Tôn, giọng nói có vẻ hơi áy náy,
Thập Cửu hoàng thúc, ngày mai trẫm không thể tin thúc được
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.