Chương 784: Từ biệt (1)


Hạ Sơ Thất ho khan, ngồi dậy, trong lúc Triệu Tôn đáp
mời vào
, nàng tiện tay nhặt hạt đậu phộng kia lên, nhét vào miệng hắn 8


Trời đông rét buốt, phu phụ hai người ấm áp thật...


Dưới rốn gia khoảng ba tấc có một chỗ bị sưng, nhờ tiểu thần y..
trị giúp...

Trong tiếng hát của hắn ta, mành cửa tung bay phát ra một chuỗi âm thanh du dương
Căn phòng chìm trong im lặng, Triệu Tổn thở dài, nhìn bát cháo củ mài kỷ tử trước mặt, rồi lại nhìn Hạ Sơ Thất.

Vì sao huynh lại muốn đi Bắc Bình, là vì..
Ô Nhân?

Chỉ có điều, cháu có một thỉnh cầu.

Triệu Tôn nhìn hắn ta một lúc, hỏi,
Thỉnh cầu gì?
Nguyễn Hữu sửng sốt, buông tay ra, rồi lại cười hì hì,
Thỉnh cầu gì thì cháu không thể nói bây giờ, có nói thúc cũng không làm được

Triệu Thập Cửu, chàng chắc mình không mắc bệnh nhầm chỗ đấy chứ?


A Thất có muốn kiểm tra thử không?
Hắn nhìn nàng, tính công kích trong mắt rất rõ ràng
6Hắn ta ngồi xuống một cách ngông nghênh, nhặt đậu phộng trong khay lên rồi ném vào mồm

Không có chuyện không lên điệ5n Tam Bảo, Thiên Lộc, cháu đến tìm thúc có chuyện.
Triệu Tôn đang nhai đậu phộng, không trả lời.
Thái độ mập mờ của hắn ta làm Hạ Sơ Thất thấy sốt ruột
Nhưng có vẻ Triệu Tôn đã biết vài điều gì đó, hắn không hề thấy kinh ngạc,
Đi đi.

Huynh đệ tốt!
Nguyễn Hữu đấm mạnh vào vai hắn, một nụ cười tà quái xuất hiện trên khóe môi,
Được rồi, không chiếm thời gian của hai người nữa
Hạ Sơ Thất nhướng mày, trêu ghẹo:
Là đến tìm hắn có chuyện, hay đến tìm hắn gây chuyện, huynh nói cho rõ ràng nào.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Nguyễn Hữu sẽ đùa lại với nàng, tuy hôm nay hắn ta có cười, nhưng rõ ràng là chẳng có tâm trạng nói đùa

Hắn ta đồng ý rồi?


Chưa.
Nguyên Hữu cười lạnh,
Nhưng rồi sẽ đồng ý thôi.

Nguyễn Hữu tiến vào với nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt3 đỏ ngầu, vẻ mệt mỏi rõ ràng, cộng thêm bộ dạng râu ria lún phún kia đã bán đứng tâm trạng của hắn ta
Hắn ta vừa vào 9phòng, nhìn thấy bộ dạng ân ái của hai người họ, đôi mắt thoáng trở nên ảm đạm nhưng sự ảm đạm đó biến mất rất nhanh
Không xem ra gì mà lại biến thành bộ dạng dở sống dở chết thế này à? Hạ Sơ Thất nhìn bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo của hắn ta, thật sự rất muốn đấm một phát cho hắn ta tỉnh ra, nhưng Nguyễn Hữu lại không cho nàng cơ hội này, hắn ta nói xong cười hì hì, rồi đứng dậy.

Quyết định vậy nhé, dù sao ta chắc chắn sẽ đi lên phía Bắc, chúng ta gặp lại sau.
Triệu Tôn nhìn hắn ta đến và đi như một cơn gió, cau mày,
Ngươi định đi ngay ư?

Không đi sao được?
Nguyễn Hữu vừa cười vừa sờ mũi,
Chẳng lẽ bắt cháu ở lại nhìn hai người vui vẻ?
Hắn ta xoay người đầy tiêu sái, nhưng chưa đi được hai bước, hình như nhớ ra điều gì đó, xoay đầu nhìn Triệu Tôn, rồi đi đến gần, ấn vai hắn,
Thiên Lộc, cháu biết sự nguy hiểm của chuyến đi Bắc Bình lần này, nhưng cháu đã quyết định đi cùng, nhất định sẽ dốc hết sức mình, trợ giúp đến cùng
Sau khi vào phòng, mới câu thứ ba thôi là đã đi thẳng vào vấn đề chính

Ta muốn đi lên Bắc Bình với hai người.

Năm ngoái đêm Nguyên tiêu, chợ hoa đèn sáng rực.
Ánh trăng treo đầu liễu, người hẹn lúc hoàng hôn.
Khóe miệng Hạ Sơ Thất hơi run lên, liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thập Cửu và cả đôi mắt sâu thẳm mạnh mẽ khi hắn tập trung nhìn một ai đó, con tim nàng đập thình thịch, ngạc nhiên không thôi
Nàng không ngờ Triệu Thập Cửu lại nói ra lời lưu manh đến thể, nàng suy nghĩ một lúc lâu mới nhả ra một câu
Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu gia ta cũng có cô nương đang đợi, đi trước đây!

Hắn ta làm bộ cúi chào, không quan tâm Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn nghĩ thế nào mà đã cất bước chân nhàn nhã, ngân nga điệu nhạc, sải bước bỏ đi.
Triệu Tôn cười, nhận lấy bát cháo củ mài kỷ tử của Hạ Sơ Thất, dùng thìa khuấy nhẹ, múc một muỗng cho vào miệng, nhìn Nguyễn Hữu, cau mày,
Lúc này mà người yêu cầu như thế, khác gì đâm vào tim hắn ta.

Tóm lại cháu có cách, hắn ta không đồng ý, chẳng phải vẫn còn vị trong cung Càn Thanh đó ư?
Trước nay Nguyên Hữu nói đùa đã thành thói, Hồng Thái Để lại thấy hổ thẹn với hắn ta, chỉ cần không vượt quá giới hạn thì thường sẽ chiều theo ý hắn ta.
Nhưng lần này Hạ Sơ Thất cảm thấy, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy
Hạ Sơ Thất kinh ngạc, nhìn Triệu Tôn,
Huynh đi bằng cách nào?

Nguyễn Hữu nheo đôi mắt phượng, tự rót đầy rượu cho mình, đưa lên mũi ngửi như say mê lắm vậy, nhưng lại không uống mà đặt xuống bàn, cười hững hờ,
Chuyện tiểu gia muốn làm, ai có thể ngăn cản? Ta đã dâng sớ lên hoàng đế, muốn lên phía Bắc, tìm bừa việc gì đó cho ta làm là được, tiểu gia đây không kén chọn!


Vì sao không múc cho hắn một bát cháo dưỡng thương?

Chàng hiểu mà.
Hạ Sơ Thất nói,
Đây là bát cháo chữa ngoại thương, còn hắn ta bị nội thương, không chữa được.

Ô?
Triệu Tôn nhướng mày nhìn nàng, đột nhiên đặt bát cháo xuống, ôm lấy nàng, hôn lên trán rồi mới từ cằm lên đầu nàng, khẽ cọ xát,
A Thất, gia cũng bị nội thương.

Cái gì?
Hạ Sơ Thất không nghe thấy hắn nói gì, vì để tránh làm hắn nghi ngờ, nàng cạy tay hắn ra, ngẩng đầu lên nhìn
Nào ngờ lại thấy khóe môi hắn đang giản giật, sau đó hắn nâng cằm nàng lên, khàn giọng, nói rất nghiêm túc:
Ngọn nến khẽ đong đưa, khuôn mặt Nguyên Hữu bỗng trở nên âm u.
Liên quan gì đến nàng ta? Nàng ta không có cửa lọt vào mắt tiểu gia đâu.

Năm nay đêm Nguyên tiêu, trăng đèn vẫn như xưa
Chỉ là người còn đâu, áo xuân đẫm lệ nhòa..
Thúc chỉ cần nhớ
Tương lai đợi đến ngày thúc đứng đầu triều đình, nhất định phải làm cho cháu một chuyện.


Nhìn ra rồi.
Hạ Sơ Thất lại thở dài, gật đầu,
Nội thương không nhẹ, phải trị.
Triệu Tôn hơi nheo mắt lại, cảm thấy nàng dứt khoát như thế chắc chắn là có bẫy, thế là hắn lắc nhẹ cằm nàng, hỏi nhỏ,
Vậy tiểu thần y định chữa trị cho gia bằng cách nào?
Dưới ánh nến, khuôn mặt Triệu Thập Cửu trông càng thêm cao quý

Hạ Sơ Thất và hắn nhìn nhau, nàng ho nhẹ, cảm thấy khô miệng bèn liếm môi, trông hệt như tiểu hồ ly, ngón tay hắn đang lượn lờ quanh môi, nàng bèn cắn chúng


Cách này thế nào?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.