Chương 819: Vào âm sơn lần hai (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1143 chữ
- 2022-02-08 04:48:49
Nàng thoáng im lặng, rồi nghĩ ra cụm từ
Song tiện hợp bích, đánh đâu thắng đó
.
() Nguyên gốc là song kiếm hợp bích.
Nàng 8nói xong thì bật cười, hai vai run dữ dội. Trên thực tế, chuyện có thể dễ dàng lấy đi bảy vạn nhân mã tinh nhuệ nhất trên tay Triệu Tích, đố3i với Hạ Sơ Thất mà nói là một thu hoạch bất ngờ. Nàng thì cười không ngừng, nhưng Triệu Tôn lại chẳng tỏ ra quá vui hay bất ngờ gì mấy.
Nàng ngừng cười, lắc vai hắn.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Tôn đã không thể dùng từ ngữ để hình dung.
A Thất, nói chính sự.
Hạ Sơ Thất nhếch môi cười lạnh, tặng cho hắn một ánh mắt
lần này tha cho chàng, đợi lát nữa sẽ thẩm vấn kĩ càng
, rồi mới nói đến chính sự.
Từ lâu nàng đã nghe nói, khi đàn ông nhìn phụ nữ, đầu tiên họ sẽ nhìn ngực rồi mới nhìn mặt. Nàng rất tán thành quan điểm này. Và điểm thu hút sự chú ý nhất trên vóc người lẳng lơ của bà chủ kia tất nhiên không phải là móng tay mà là ngực, hai cục thịt kia cứ lắc qua lắc lại, làm Hạ Sơ Thất thấy ngứa răng, làm gì có chuyện sẽ nhìn móng tay của nàng ta chứ?
Không nói, tức là ngầm thừa nhận!
Nàng cũng có đòn sát thủ dành cho sự trầm mặc của hắn.
Thiên nhật hồng? Hạ Sơ Thất suy ngẫm, ánh mắt nhìn hắn càng không được vui.
Thứ tốt thế kia, sao chàng không tìm cho thiếp?
…
Một lần nữa, Triệu Tôn lại câm nín.
Hạ Sơ Thất cũng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra tư thế ngồi của mình đúng là không lộ ngực mấy. Nàng hoảng hốt, vội vàng ngồi thẳng eo, hất cằm trừng hắn, bày ra bộ dạng
thiếp cũng có hung khí đấy nhé!
.
Được rồi, vẫn cứ nói về móng tay đi!
Triệu Tôn cười khẽ, ho nhẹ, vội vàng chiều theo nàng đổi chủ đề,
A Thất có phát hiện sơn móng tay bà chủ kia dùng không phải là vật phẩm bình thường mà là Thiên nhật hồng trong cung? Thứ quý giá thế kia, phi tần bình thường chưa chắc đã có thì bách tính bình thường kiếm ở đâu ra?
…
Khai thật ra đi, có nhìn ngực của bà chủ không?
…
Hạ Sơ Thất nghĩ đến
sự phối hợp
khi nãy, bỗng cảm thấy hơi khiếp sợ. Nếu nàng không đề phòng Triệu Tích có ý đồ bất chính để rồi bỏ thuốc cho y trước, thế chẳng khác gì mất phí một cơ hội ư?
Không cần nói trước.
Triệu Tôn thở dài.
Tại sao?
Nàng thắc mắc.
Triệu Tôn đảo mắt một vòng, rồi vỗ đầu nàng.
Tiểu nha đầu nói đúng, gia đúng là có ý đó.
Vì sao chàng không nói cho thiếp biết trước?
Cho dù là Thiên nhật hồng, sao chàng có thể chắc chắn là Triệu Tích?
A Thất không lên công đường thẩm án, quả thật là lãng phí nhân tài.
Triệu Tôn thở dài một tiếng, rất chi là vô tội, rồi mới nói,
Lúc đầu Triệu Tích đoán không sai, đúng là ta đã cố ý tiết lộ chuyện rời khỏi đất phiên cho y biết.
Hạ Sơ Thất đã hiểu, nàng
ồ
một tiếng,
Nên y không hề đổ oan cho chàng, hóa ra từ lâu chàng dã nhóm ngó Thái An Vệ của y, đúng không?
Nếu như không phải chàng đã biết từ trước, vì sao lại nghi ngờ bà chủ kia?
Triệu Tôn cau mày, gỡ móng vuốt đang quậy phá trên khuôn mặt của mình xuống, nắm trong tay, ôm nàng thật chặt đến mức đối phương không thể cử động được, rồi hắn mới cất tiếng nói hững hờ,
Đó là vì nàng bỏ sót một chi tiết. Khi bà chủ nói về các món ăn trong cung, nàng có chú ý ngón tay của nàng ta...
Ngón tay? Hạ Sơ Thất kinh ngạc bởi năng lực chú ý phi thường của hắn, nàng trợn mắt lên, rồi đột nhiên nhướng mày lên,
Hay lắm Triệu Thập Cửu, dám quan sát móng tay của phụ nữ nhà người ta cơ à?
Triệu Tôn nhìn đôi mắt hung dữ của nàng, hắn cười khẽ, thấy hơi bó tay,
Nàng thật không chịu nói lý lẽ mà. Rõ ràng ta đang nói đến móng tay, sao lại dính đến ngực rồi?
Hắn nghĩ ngợi, rồi cúi đầu liếc nhìn ngực nàng, sau đó thở dài nặng nề.
Tuy là vùng đồng bằng, nhưng cũng thích hợp chăn thả, A Thất không cần quá để bụng.
Má, kỹ thuật đá xéo người ta cao tay quá nhỉ?
Không ngờ chàng lại biết đồ vật của phụ nữ, có phải đã từng tặng cho người khác?
…
Triệu Tôn đã không thể nào lý giải được suy nghĩ của phụ nữ rồi.
Đáng lý ra chàng không nên biết vật dụng của phụ nữ mới đúng, có phải có liên quan đến A Mộc Nhĩ không?
Lão gia, chàng hỏi nhiều như thế, bây giờ đến phiên thiếp hỏi chàng.
Triệu Tôn ừ một ti6ếng, hơi nhướng mày lên, ra hiệu cho nàng nói.
Nàng hỏi,
Từ lâu chàng đã biết Triệu Tích sẽ đến nhà trọ Đào Nguyên?
Lúc này, trả lời thế nào cũng là sai.
Triệu Thập Cửu là một nam nhân thông minh, hắn lựa chọn im lặng.
Hạ Sơ Thất lườm hắn, bày ra vẻ mặt
khinh bỉ
.
Triệu 5Tôn cười khẽ, nhéo mặt nàng,
Nàng xem lão gia nhà nàng là thần tiên thật à?
Nói như thế tức là không biết à? Hạ Sơ Thất bĩu môi, vuốt râu giả của hắn, dùng ngón tay quẹt nhẹ, trêu chọc,
Không phải thần thì cũng là bán thần. Bán thần đó, ở chỗ của thiếp, thường được gọi là thần kinh!
Triệu Tôn không hiểu
thần kinh
là gì, nhưng nhìn nét mặt của nàng hắn cũng biết nàng đang đá xéo mình, thế là hắn chỉ đành cười lắc đầu, không tiếp lời. Hạ Sơ Thất liếc hắn, cảm thấy mất hứng, nàng hừ mũi, lại đổi chủ đề.
Với sự vô sỉ của A Thất, chắc chắn nàng sẽ hạ độc.
Lần này người muốn ói máu là Hạ Sơ Thất.
Lão gia, trên đời đã không còn ai có thể ngăn cản bước chân trâu bò của chàng rồi.
Nàng vốn dĩ chỉ nói đùa, nhưng Triệu Tôn lại thấy xúc động. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, con ngươi đen láy trở nên sâu thẳm, rồi bỗng nhiên thở dài, ôm chặt nàng vào lòng, trầm giọng,
A Thất, trước đây ta không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày ta bắt buộc phải nâng thanh đao trong tay chém người thân của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.