Chương 824: Tam công tử và sói (4)


Hạ Sơ Thất

một tiếng, đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn hắn chằm chằm, hừ lạnh:
Có phải muốn lén ra ngoài không dẫn theo t8hiếp không? Có phải muốn thăm dò Âm Sơn lúc nửa đêm? Triệu Thập Cửu, chàng được lắm, một ngày không đánh là dám leo lên nóc nh3à dỡ ngói rồi, xem ra đại nha đầu thiếp phải tỏ uy quyền, nhổ ba nhúm lông của chàng, chàng mới biết lợi hại!



Khụ kh9ụ khụ!
Triệu Tôn ho khan nhắc nhở nàng, tai vách mạch rừng.

Nàng tưởng mình nói rất nhỏ, nhưng người uống rượu nói nă6ng bất chấp, âm lượng cũng to hơn ngày thường, nàng vẫn chưa phát giác ra thì giọng của Trịnh Nhị Bảo đã vang lên, cậu ta khôn5g bước vào, chỉ lo lắng hỏi,
Lão gia, cô nương say thế này, có cần chuẩn bị canh giải rượu không?

Hắn đứng im như đang quan sát địa thế, qua một lúc sau, gió đêm thổi đến hai chữ của hắn.

Lưu manh!

Hạ Sơ Thất không nghe thấy cũng không nhìn thấy. Nàng phấn khởi quan sát màn đêm thảo nguyên mênh mông bát ngát trước mắt, sau đó đột nhiên nhướng mày, lấy một lọ sứ nhỏ từ trong ngực ra, nhét vào tay Triệu Tôn.

Thế nào? Tỉnh rượu chưa?

Hạ Sơ Thất cười hi hi, xoa trán,
Tỉnh được một nửa. Nếu chàng mặc cho thiếp thì sẽ tỉnh hẳn.


Nha đầu này, càng lúc càng tinh ranh.
Triệu Tôn thở dài, dùng sức lột trang phục nha đầu trên người nàng rồi hoàn thành màn chuyển biến từ người của thương đội thành
đại hiệp dạ hành
. Hai người đều thay đồ đen, họ nhìn nhau, Hạ Sơ Thất bật cười to.

Lão gia, cầm theo thứ này, dùng vào lúc quan trọng.

Triệu Tôn cau mày, hắn nhìn nàng,
Thuốc gì đây?

Hạ Sơ Thất tặng hắn một nụ cười gian xảo, trong đáy mắt ngập tràn vẻ đắc ý,
Là loại thuốc ngứa dùng để trị Nguyên Hữu lúc trước ấy. Nhưng đây là bản cải tiến, hiệu quả nhanh hơn, dược tính mạnh hơn, thích hợp dùng cho những đêm tối không trăng, giết người phóng hỏa không thành, vắt chân lên cổ bỏ chạy, là loại thuốc cần thiết khi ở nhà, du lịch cũng như đào mồ trộm mả.


Ngầu! Cực kì ngầu!

Không sai, nàng không say lắm, la hét om sòm cũng chỉ vì bưng bít tai mắt người khác, để người khác biết họ đang làm gì mà thôi. Tất nhiên Triệu Thập Cửu cũng không tin nàng thật sự say đến mức đó. Trong lòng hắn vẫn luôn biết, ngoại trừ phối hợp diễn xuất ra, nàng chỉ vì muốn có thể làm kẻ bám đuôi trong lần hành động tối nay.
Ngồi trong lều vây quanh lò nói chuyện một hai canh giờ, cuối cùng cũng chờ đến nửa đêm.
Lời mất mặt bị thuộc hạ nghe thấy, Triệu Tôn đen mặt.

Không cần, ta biết cách giải rượu cho nàng.

Hắn tặng cho Hạ Sơ Thất một
ánh mắt tàn độc
, thấy nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hắn mới dịu mặt xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài lều, lạnh giọng,
Mau chuẩn bị gia pháp cho lão gia! Đợi ngày mai nàng ấy tỉnh rượu, phải đánh một trận, trọng chấn phu cương.

Trên thảo nguyên Mạc Bắc, gió đêm rất to, thổi cờ ngoài lều bay phần phật. Nhưng trong thôn Dát Tra lại yên tĩnh, không hề có bất kì âm thanh bất thường nào.
Triệu Tôn túm tay Hạ Sơ Thất, đi sát mép cửa lều, lén lẻn ra ngoài.
Hai người âm thầm cẩn thận ra khỏi thôn, không gặp bất kì bóng dáng nào suốt dọc đường.
Gần cuối tháng ba, ánh trăng không tỏ, sao cũng mờ, nhưng vẫn có thể thấp thoáng thấy được phong cảnh vùng tái ngoại. Từng cành cây ngọn cỏ nơi đây không giống với kinh sư Nam Yến cũng như phủ Bắc Bình. Bầu trời về đêm giống hệt một bức màn đen vô cùng vô tận, tuy núi non có địa thế không cao nhưng dường như lại mang theo một sức mạnh vô biên vô tận, chúng uốn lượn, vươn về nơi xa, hệt như con người tái ngoại, rất hào sảng, dưới sắc đêm trông hệt như một bức tranh phác họa trắng đen tráng lệ, chấn động lòng người.
Con tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch, thấy hơi phấn khích, không nhịn được bèn nắm chặt tay Triệu Tôn.

Lão gia, bây giờ chúng ta hành động sao đây? Thiếp hồi hộp quá!

Triệu Tôn lườm nàng,
Thả lỏng một chút!

Hạ Sơ Tất cười ngoan ngoãn,
Lần đầu mà, khó tránh khỏi như thế. Lão gia quan tâm thiếp một chút, thiếp sẽ không thấy hồi hộp nữa.

Triệu Tôn:



Ồ!
Giọng của Trịnh Nhị Bảo biến mất ngay tại cửa.
Chỉ đáng tiếc, Hạ Sơ Thất không nghe thấy uy phong trong câu
trọng chấn phu cương
của Triệu lão gia, nàng chỉ nhìn thấy câu hắn muốn giải rượu cho mình. Nàng sờ cằm, cười vui vẻ,
Nhanh nhanh nhanh, Triệu Thập Cửu, lôi hết bản lĩnh của chàng ra, xem chàng giải rượu cho thiếp bằng cách nào!

Triệu Tôn vỗ đầu nàng, âm thầm giải cứu cánh tay của mình khỏi tay nàng. Hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh xoay người, cầm y phục đã được chuẩn bị sẵn trong rương thay trước mặt nàng, sau đó ném một bộ dạ hành có kích thước nhỏ hơn lên người nàng rồi nhếch mép.
Triệu Tôn dở khóc dở cười, hắn nhéo má nàng, cuối cùng vẫn nhét lọ sứ nhỏ kia vào ngực, rồi hắn cũng nhét một thanh kiếm được chuẩn bị từ trước vào tay nàng,
Cầm lấy.


Hạ Sơ Thất cười nhẹ nhàng,
Cái này… có phải dùng để tự sát khi không đi được không?


Triệu Tôn:



Hạ Sơ Thất rút kiếm ra thử, rồi hài lòng đeo bên hông, sau đó ôm chặt hắn,
Lão gia, chàng thật chu đáo! Nhưng chàng cứ yên tâm, nếu đối phương không đẹp trai, thiếp thà chết chứ cũng không để gã được như ý đâu, A Thất không dám làm mất mặt lão gia!


Triệu Tôn:



Lời cô nương này nói chưa bao giờ đáng tin, sau vô số lần bất đắc dĩ, Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, nheo đôi mắt sâu thẳm, chắc là đang có một sự cảm thán kiểu như
đời này cứ gặp phải nàng ấy
, sau đó hắn đi về phía một dốc nghiêng không xa. Tay áo hắn bay bay, tư thế cao lớn, động tác dịu dàng, hắn yên lặng quan sát bầu trời thảo nguyên, một tay dắt tay nàng, một tay đặt trong miệng bật ra một tiếng huýt sáo chói tai.


Huýt…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.