Chương 825: Tam công tử và sói (5)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1097 chữ
- 2022-02-08 04:49:07
Tai Hạ Sơ Thất bị điếc, suốt dọc đường đi, hai người đều không nói gì.
Tâm tư của nàng xoay chuyển trăm bề, thỉnh thoảng lại nhìn bóng hai n8gười dưới ánh trăng.
Khung cảnh quá đẹp!
Ngay vào lúc vô cùng căng thẳng, Triệu Tôn xoa đầu Hạ Sơ Thất, đợi nàng nhìn lại, mới dặn dò,
Đợi lát nữa không cần biết xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cần ôm ta, không được buông tay…
Hạ Sơ Thất cười,
Được.
Hắn cũng cười,
Sau này sẽ làm một chiếc áo khoác da sói cho A Thất, cũng uy phong lắm!
Đột nhiên, Đại Điểu hơi dừng lại, nó hướng về phía trước, kêu lên một tiếng đầy giận dữ.
Lại có tiếng bầy sói vọng đến từ nơi không xa phía trước.
Không chỉ phía sau có truy kích, phía trước còn có mai phục?
Được.
Hắn đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, làm một động tác
giết
về phía sói đầu đàn, sát khí cực kì nồng. Sói trên thảo nguyên có trí thông minh không thua gì con người, chúng không chỉ có tính tổ chức mà còn khá kiên nhẫn, chúng từ từ lùi về sau vài bước, như thể cảm nhận được sát khí trên người Triệu Tôn, lại như vì để tìm được hướng tấn công tốt hơn.
Hạ Sơ Thất trừng mắt lên nhìn bầy sói, cảm thấy hơi không thể tin được.
Lão gia lợi hại, sói cũng sợ chàng!
Đại Điểu thở
phì phì
, dường như cũng hơi kinh hãi.
Triệu Tôn định tâm lại, ôm chặt eo nàng, hỏi,
Sợ không?
Hạ Sơ Thất lắc đầu,
Không sợ.
Áo choàng của hắn bị gió Bắc thổi cao, quấn lấy mái tóc dài của nàng, khung cảnh yên tĩnh 3bình yên, cứ ngỡ như mọi chuyện phàm tục trên đời đều bị vứt đi, không mục đích, không nhiệm vụ, không đao quang kiếm ảnh, chỉ có sự thỏa mãn khi c9ùng người trong lòng dạo bước trên cánh đồng cỏ rộng mênh mông. Không biết đâu là điểm tận cùng, nhưng có thể đi đến vô cùng vô tận, đi đến thiên h6oang địa lão.
Hú…
Chưa đến Âm Sơn, bỗng dưng có tiếng sói tru vang lên trên đồng cỏ bát ngát.
Hạ Sơ Thất không nói gì, cũng không nhắm mắt, nàng ôm chặt eo Triệu Tôn, mặc cho gió lạnh thổi qua gò má, mặc cho áo choàng của hắn cọ xát lên mặt, nàng chỉ xem như ngồi siêu xe hóng gió, không hề cảm thấy nguy hiểm, mượn chút rượu vừa nãy, say khướt trong lòng Triệu Thập Cửu.
Hú… hú…
Tiếng bầy sói càng gần hơn.
Triệu Tôn không trả lời nàng, ánh mắt sâu và lạnh như giếng.
Đúng vào ngay lúc này, nơi đầu dãy núi phía xa, có một tiếng còi nhịp nhàng vọng đến, không quá cao, không quá lạnh, không quá nghiêm khắc, nhưng có thể truyền rõ vào tai hắn và bầy sói. Bầy sói vốn đang thoái lui, dường như nhận được chỉ dẫn từ tiếng nhạc, chúng lại tiến đến gần. Bước chân của chúng rất quy luật, ánh mắt lấp lánh ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm con mồi một cách lạnh lùng.
A Thất…
Nàng thấy rất vui,
Cảm ơn lão gia!
Hú…
Bầy sói cảm thấy bực bội vì bị họ bỏ lơ, con sói hung tợn to lớn trông hệt như sói đầu đàn kia ngước đầu lên cao. Nó tru lên, đàn sói cũng tru lên theo. Tiếng kêu hùng tráng thê lương hòa theo gió lạnh cuồn cuộn và xu thế sắp nhào đến của bọn chúng khiến người khác thấy rét lạnh.
Sau đó, một tiếng kéo theo 5một tiếng, rồi biến thành vô số tiếng.
Cơ thể Triệu Tôn hơi run lên, nhìn cô nàng vẫn chưa hề hay biết gì trong lòng, một tay hắn siết chặt cương ngựa, tay còn ôm chặt eo nàng để thu hút sự chú ý của nàng. Quả nhiên, Hạ Sơ Thất xoay đầu lại nhìn hắn theo bản năng.
Sao vậy?
Ánh mắt hắn rất lạnh, như lớp băng không thể tan nổi,
A Thất, ôm chặt ta.
Tiếng sói hoang tru lên bên tai hắn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gần. Nhưng Hạ Sơ Thất vẫn không biết gì, nàng nở nụ cười thoải mái, nói khẽ,
Được.
Không phải nàng không thấy kỳ lạ về phản ứng bất ngờ của hắn, nhưng nàng không hỏi nhiều, chỉ hoàn toàn tin tưởng, xoay người ngồi đối diện với hắn, ôm chặt eo hắn, nép người vào trong lòng hắn.
Đối với nam nhân mà nói, được người khác ỷ lại, nhất là được nữ nhân trong lòng ỷ lại, đó là một sự trải nghiệm kỳ diệu. Nó có thể cổ vũ nhanh ham muốn chiến tranh và sự bảo vệ nguyên thủy nhất của nam nhân. Triệu Tôn cũng vậy, hắn siết chặt lòng bàn tay, phóng tầm mắt ra xa nhìn về hướng bầy sói, rồi cất tiếng cười sang sảng.
Sói đến rồi?
Ừ.
Triệu Tôn gật đầu.
Hạ Sơ Thất thấy hắn không giống như đang đùa, nàng nghiêng người nhìn theo tầm mắt của hắn, biểu cảm trêu ghẹo trên khuôn mặt tan biến theo khói mây, nổi hết da gà. Chỉ thấy một đàn sói đang nhìn họ chằm chằm, chúng đang vây xung quanh ở khoảng cách ngoài mười trượng, ánh sáng xanh trong mắt sáng lấp lánh như dòng nước xiết, đang từ từ đến gần họ.
Triệu Tôn xoa lưng Đại Điểu, vỗ về nó, nhìn những đốm sáng xanh phía trước, hắn thở nhẹ.
A Thất, sói đến rồi.
Hạ Sơ Thất vùi người trong lòng, khi Đại Điểu đột nhiên dừng lại, nàng đã phát hiện ra, thế nên bây giờ nàng đang nghiêm túc nghe hắn nói. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng thấy hơi buồn cười.
Ngồi vững nhé.
Cha.
Hắn vỗ Đại Điểu.
Thường nói ngựa có tình cảm tốt với chủ nhân thì sẽ cực kì hiểu tính người, không nghi ngờ gì khi Đại Điểu là một con ngựa tốt trong số đó, cộng thêm thiên tính vốn có của động vật, trong tiếng tru của bầy sói, ban đầu nó cũng thấy rất căng thẳng, nhưng nhận được chỉ lệnh của Triệu Tôn, nó bỗng kêu lên, tung vó chạy trên thảo nguyên nhanh như sét.
Lòng bàn tay của Hạ Sơ Thất ướt đẫm, Triệu Tôn nắm chuôi kiếm, nhưng vẫn bất động.
Lúc này, khoảng cách giữa họ và bầy sói khoảng tám chín trượng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.