Chương 826: Tam công tử và sói (6)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1018 chữ
- 2022-02-08 04:49:05
Khuôn mặt của hắn dưới kiếm quang chứa sát khí nặng nề.
Sói, ngựa, người chiến đấu với nhau thế nào, đã không thể nhìn rõ 8được nữa.
Một con đường máu được mở ra, nhưng Triệu Tôn không đấu nhây với bọn sói. Trong thủ thuật che mắt của Đại Điểu,3 hắn đột nhiên vung cương ngựa, dùng hai chân kẹp chặt lưng ngựa, đồng thời cũng ôm chặt Hạ Sơ Thất.
Nàng khen hết lời, nhưng mặt Triệu Tôn lại không có cảm xúc.
So với sự ung dung lúc nãy, sắc mặt hắn lúc này trông càng nặng nề hơn.
Hạ Sơ Thất phát hiện ra cảm xúc của hắn, nàng sửng sốt.
Bầy sói bất ngờ, nhưng chúng gần 6như không hề do dự, vội vàng đuổi theo.
Tốc độ của Đại Điểu rất nhanh, qua dốc núi, vượt suối nhỏ, chạy trong màn đêm.
Hạ Sơ Thất cứ thỉnh thoảng lại xoay đầu nhìn bầy sói, thấy tốc độ của chúng rất nhanh nhưng vẫn không đủ để đuổi theo Đại Điểu. Nàng thở phào, nới lỏng lòng bàn tay ướt nhòe, không ôm chặt eo Triệu Tôn nữa.
Thoát khỏi chốn hiểm! Triệu Thập Cửu, chàng ngầu thật đấy!
Đại Điểu, ta cũng tin ngươi.
Hạ Sơ Thất nghĩ, Đại Điểu chắc chắn hiểu hắn, bởi vì nó giẫm chân rất mạnh, làm hai con sói nhỏ khiếp sợ thoái lùi.
Nàng lại nghĩ, hai tên này ăn ý quá rồi! Không được, lát nữa phải xem nó là đực hay cái.
Hạ Sơ Thất thấy hắn không trả lời, nàng cũng không để bụng, chỉ cảm thấy Âm Sơn này có thể là khắc tinh với họ, lúc nào cũng bắt họ lựa chọn trước sự sống và cái chết. Lần đầu, Triệu Tôn lừa nàng, lần này nàng phải lừa lại.
Nàng cau mày, gỡ tay ra khỏi eo của hắn, nàng nhếch mép.
Gia, đưa Đại Điểu cho thiếp, dụ đàn sói đi?
Suýt chút nữa họ đã rơi xuống, nhưng tư thế hiện nay vẫn có thể trượt xuống bất kì nào.
A Thất cẩn thận…
Khi ngựa tiếp đất, Triệu Tôn nhanh chóng nâng nàng lên, ném xuống đất. Nhưng Hạ Sơ Thất không nghe thấy gì, chỉ dựa vào sức lực của hắn, dựa theo phương hướng, nhào người về trước theo điều kiện phản xạ, rồi lộn nhào, hoàn thành màn biểu diễn tiếp đất bằng động tác
ăn phân chó
đầy tao nhã.
Phía trước một trượng có một chiến hào sâu, đen kịt nhìn không thấy đáy. Tuy bờ bên kia của chiến hào bằng phẳng nhưng khoảng cách rất xa, nàng tin khoảng cách này không phải người và ngựa có thể nhảy qua.
Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt họ ư?
Họ đã bị dồn đến bước đường này, nhưng lúc này bầy sói cũng đang đến gần, chúng gọi bạn kéo bè, dẫn theo vợ con, kích động đồng loại, số lượng nhiều hơn lúc trước, phải gọi là liên miên không dứt, phủ khắp cánh đồng, hệt như đi họp chợ.
Đại Điểu!
9
Hí…
Đại Điểu nhận được lệnh, nó nhảy qua vòng vây của bầy sói, chạy ra ngoài.
Sao vậy?
Lúc này Đại Điểu đã ngừng bước, nàng xoay người nhìn về phía trước, bỗng dưng hiểu ra.
Họ không rành khu vực này, nào ngờ chạy đi lại đụng trúng đường cùng.
Nàng nghĩ lung tung như thế, cũng không biết thế nào nàng lại bỗng nghĩ đến bầy sói trong thôn Dát Tra. Nhưng nàng chưa kịp hiểu rõ, vào lúc này, Đại Điểu bỗng nhiên xoay người, nhảy lên, nó kêu một tiếng giận dữ phá thủng bầu trời, như thể mang theo một sức mạnh rung chuyển đất núi, mượn thế chạy về phía hào sâu.
Ối!
Xe hơi muốn bay qua Hoàng Hà, Đại Điểu cũng muốn bay à?
Hạ Sơ Thất hơi há miệng ra, cười khổ.
Âm Sơn này lấy đâu ra lắm sói vậy, định đòi mạng ngươi ư?
Triệu Tôn nhìn chiến hào phía trước không nói năng gì.
Khắp cả đất trời dường như sụp đổ vì cú nhảy này.
Bốn phía im lặng, tiếng sói cũng im bặt.
Hạ Sơ Thất ngửa cổ nằm sấp bất động, vành mắt cay xè.
Sau đó nàng gào lên,
Triệu Thập Cửu…
Nàng không dám tưởng tượng cảnh tượng hắn rớt xuống sẽ như thế nào.
Nhưng tình tiết máu chó trong truyền thuyết không xuất hiện, không lâu sau, chân trước Đại Điểu vẫn đang không ngừng mài xuống, sau đó nhảy lên vách núi, trên lưng nó là Thập Cửu gia uy phong ngời ngời, trường kiếm trên tay hắn chém vỡ tảng đáng trên vách, hệt như là có một bàn tay đang chống đỡ cơ thể hắn. Hắn dựa vào lực của tảng đá đó mà bay lên, trông hệt như một vị thần từ trên trời bay xuống, đập vào tầm mắt Hạ Sơ Thất.
Nàng không nhìn rõ khoảng cách của chiến hào có bao xa, có bao sâu. Vào khoảng khắc bay lên, gió lướt qua khuôn mặt, nàng đang nghĩ nếu rơi xuống có khi nào sẽ thịt nát xương tan không? Nhưng mà nghĩ lại, ngã chết cũng tốt hơn bị sói gặm không còn một chiếc xương nào.
Ầm!
Dường như có sét đánh bên bầu trời.
Không, thật ra không phải, là chân sau của Đại Điểu đạp xuống vách hào khi nó phóng người bay qua.
Không cần.
Giọng của Triệu Tôn rất lạnh, hắn đột nhiên cúi đầu,
A Thất không tin ta?
Hạ Sơ Tất nhìn hắn, hơi gật đầu,
Tất nhiên là tin chàng rồi.
Vậy thì tốt.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Tôn xuất hiện một nụ cười kỳ quái nhưng kiên định, khi bầy sói càng lúc càng đến gần chiến hào, hắn từ từ bình tĩnh trở lại, vuốt lưng Đại Điểu, khí lạnh trên mặt khuếch tán rộng từng tấc một, mang theo sự cứng rắn tất chiến tất thắng.
Còn không đứng dậy?
Triệu Tôn nói một câu hững hờ, Hạ Sơ Thất nhìn thấy rồi, nàng
ồ
một tiếng, thong thả bò dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.