Chương 893: Mê cung tràn đầy tình ái (5)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1058 chữ
- 2022-02-08 04:50:55
Không chỉ cầm lấy cái đùi gà... Mà ông ta còn đút cái đùi gà vào trong miệng, ăn ngon lành.
Hạ Sơ Thất há hốc mồm, ngừng cả nhai nuốt, sững8 sờ nhìn ông ta một hồi, vất vả lắm mới nuốt thức ăn trong miệng xuống được, nàng di chuyển tới gần bên cạnh ông ta, nhìn xung quanh một chút, th3ần thần bí bí nói,
A di phò phò! Đại sư... Chẳng phải trong chùa có quy định sao? Chẳng phải hòa thượng không được ăn thịt uống rượu ư?
9Đạo Thường liếc nhìn nàng, bình tĩnh tiếp tục cắn thêm một miếng thịt.
Hạ Sơ Thất liếc nhìn ông ta, bĩu môi, nhất thời im lặng.
Nữ thí chủ cho rằng lão nạp nói sai sao?
Hạ Sơ Thất cười gượng hai tiếng, giơ ngón tay cái với ông ta,
Đại sư nói cực kì… cực kì, cực kì có lý.
Dứt lời, hắn nhìn về phía đám người trong điện,
Mọi người đều ăn xong rồi chứ?
Hồi bẩm điện hạ, đã ăn xong rồi!
Những người này đều là tướng sĩ dày dạn kinh nghiệm sa trường, chỉ đi một hồi, xem Hạ Sơ Thất làm vài đề toán học mà thôi, không bị thương cũng chẳng vất vả, nghỉ ngơi một chút là hồi phục tinh thần ngay.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, sắp xếp đội hình, chuẩn bị xuất phát.
Ta thấy các hòa thượng khác đều như vậy, vốn tưởng ngài đã vượt qua tam giới, không còn trong ngũ hành, mấy chuyện ăn thịt uống rượu kiểu này không liên quan gì tới ngài...
A di đà Phật!
Hòa thượng Đạo Thường còn giải thích rất chân tình,
Trong miệng có Phật, trong lòng vô Phật thì cũng uổng công. Trong miệng có thịt, trong lòng vô thịt, cũng giống như vậy thôi. Kẻ tu hành, không cần hình thức, chỉ cần thành tâm là được...
Lại còn tự bào chữa cho mình nữa chứ!
Đám người trong đại điện ăn đồ của mình xong rồi thì tùy tiện nghỉ ngơi. Hạ Sơ Thất nhàm chán đếm ngón tay, nhớ lại các dạng toán khác nhau mà bản thân từng học qua trước đây để chuẩn bị cho lần sau, ánh mắt nàng quét tới quét lui xung quanh, vô tình nhìn thấy Trần Cảnh và Tinh Lam đang trốn ở góc phòng gặm lương khô.
Ơ...
Một người hiền lành, thật thà đang rót nước; một người nhã nhặn, yên lặng ăn đồ ăn; dù không hề nói chuyện với nhau nhưng không khí giữa bọn họ lại rất kỳ quái... quả thực nhìn thế nào cũng thấy mờ ám.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vỗ lên lưng của nàng,
A Thất, chúng ta có thể nói năng uyển chuyển một chút được không?
Thiếp nói có chỗ nào mà không uyển chuyển?
Hạ Sơ Thất tiếp tục thưởng thức
gian tình
của cặp đôi Tinh Lam và Trần Cảnh, không có tâm tư nghe hắn nói. Triệu Tôn liếc nhìn gò má của nàng, bỗng dưng than.
Sự chú ý của A Thất lúc nào cũng kỳ lạ như vậy.
...
Hạ Sơ Thất không nhận ra nhưng Trần Cảnh và Tinh Lam lại phát hiện ánh mắt của bọn họ.
Mặt Tinh Lam nhất thời nóng bừng, bối rối đứng dậy, dịch ra xa Trần Cảnh, nhỏ giọng nói:
Điện hạ, vương phi... Ta và Trần đại ca... Không, phò mã gia, không có gì.
Nàng ta muốn giải vây cho Trần Cảnh, thế nhưng Trần Cảnh lại giống như chẳng quan tâm, không hề giải thích gì.
Ở trước mặt điện hạ và vương phi, không có gì gọi là bí mật.
Không thể không nói, cô nàng Tinh Lam này thông minh nhưng không hề có công phu nịnh bợ như Trần Cảnh. Câu này của y nhìn thì không giống như nịnh bợ nhưng lại đánh trúng tâm lý của Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất. Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười, biểu cảm của Hạ Sơ Thất lại càng rõ ràng, cười xong còn khoát tay áo, làm mặt quỷ.
Xấu hổ quá, đã quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi...
Triệu Tôn mím môi lườm nàng một cái rồi kéo nàng đứng lên, phủi phủi mấy cái trên quần áo nàng.
Đi thôi, còn tiếp tục cái gì?
Kẻ nào đặt ra quy định ấy?
Hả? Vấn đề này làm khó nàng quá6. Là Thái thượng Lão quân, hay là Thích Ca Mâu Ni nhỉ?
Chuyện này cũng tương tự như việc con gà có trước hay quả trứng có trước vậy, dù là5 cái nào thì cũng không có bằng chứng chứng minh được, chỉ cần không có bằng chứng thì đều không thể phản bác được quan điểm người khác.
Triệu Thập Cửu, hai người bọn họ dính vào nhau từ lúc nào thế?
Nàng nói nhỏ chỉ để cho Triệu Tôn nghe được.
Đương nhiên, theo tầm mắt của nàng, Triệu Tôn cũng hiểu nàng ám chỉ ai.
Triệu Tôn nhìn lướt qua một vòng, lạnh lùng nói:
Theo như mô hình cho thấy, một nghìn không trăm tám mươi cục đó là mê cung, hiện nay chúng ta đã qua được phân nửa. Đương nhiên, có thể dễ vượt qua cửa ải như vậy...
Hắn nhìn về phía Hạ Sơ Thất, ánh mắt dịu dàng đi không ít,
Là may mà có A Thất, đã giúp cho chúng ta tiết kiệm thời gian...
Đâu có, đâu có!
Hạ Sơ Thất nháy mắt, chắp tay cảm ơn.
Mặc dù có mô hình, nhưng nếu không có Hạ Sơ Thất nhận ra được đề toán học thì thời gian mà bọn họ hao phí sẽ càng nhiều. Nói cách khác, tác dụng của Hạ Sơ Thất quả thật rất rõ ràng.
Hạ Sơ Thất vừa được khen ngợi thì đã phát hiện ra Triệu Tôn thực sự thích hợp làm lãnh đạo. Hắn chỉ cần dùng mấy câu nói khách sáo mà đã khích lệ được tâm trạng mọi người, nói lời sống động như thật khiến người ta rơi lệ.
Ầy, nhìn thì đứng đắn vậy thôi nhưng thật ra là một... kẻ đê tiện phết đấy!
Nàng thầm oán rồi lại theo đoàn người tiếp tục tiến vào hành lang mê cung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.