Chương 894: Không thể nào xóa bỏ được tình cảm này (1)



Nữ tử như muội làm sao có thể hiểu hết tâm tư của nam nhân được chứ?
Trần Cảnh vô thức cao giọng, nói xong mới phát hiện ra 8rằng nói thế thì có khác nào đánh đồng chính mình với loại người
tâm tư đen tối
? Y thoáng lúng túng ngượng ngùng một lát rồ3i nhẹ giọng nói tiếp:


Ta biết mình đang làm gì, cô nương đừng quan tâm.

Rắn độc? Rắn cạp nong?
Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tôn đồng thời liếc mắt nhìn con rắn nhỏ vô tội trên mặt đất kia.

Vương phi...
Tinh Lam nhìn nàng bất đắc dĩ, ánh mắt nàng ta tràn đầy sự khẩn cầu.
Hạ Sơ Thất nhếch môi, gọi một đám thị vệ tới, quay lưng lại tạo thành một bức tường người vây Tinh Lam và mình vào bên trong, tránh cho bắp đùi trắng nõn của Tinh Lam bị lộ ra. Chờ sau khi mọi chuyện được sắp xếp xong xuôi, Trần Cảnh cũng quay lưng lại, nàng mới lắc đầu cười, sau đó cẩn thận xem xét miệng vết thương trên đùi Tinh Lam, lại cúi đầu, liếc nhìn về phía con rắn nhỏ nằm chết trên mặt đất kia. Cái đầu nhọn của nó đã bị đám thị vệ giẫm nát, dính bết trên mặt đất khô cằn, thân thể dài nhỏ cũng bị cắt làm mấy đoạn, trên người nó không có hoa văn sặc sỡ, chỉ thuần một màu đen thui.

Đừng sợ, để ta nhìn một chút xem sao.


Không... Không được nhìn!

Người đó là Trần Cảnh...
Sớm đã biết hai người bọn họ có điều mờ ám, nhưng không ngờ lại mờ ám một cách công khai thế này.
Nét mặt Hạ Sơ Thất sầm xuống, nàng khẩn trương nhìn hai người bọn họ.

Theo như ta quan sát thì đó là một con rắn cạp nong kịch độc, những người bị loại rắn độc này cắn thì phải nhanh chóng hút độc ra, bằng không sẽ gặp nguy hiểm trí mạng...

Lại liếc mắt nhìn vết thương của Tinh Lam, trong lòng nàng thầm tính toán.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tinh Lam, lông mày nhíu chặt, cao giọng hô.
Một người lặng im không nói, một người chỉ cười giả ngu.
Nhưng những chuyện thế này người ngoài đều hiểu, chỉ có người trong cuộc vì tâm thần rối loạn, làm sao biết được mình đang bị gài bẫy chứ? Cả Trần Cảnh và Tinh Lam đều không nhận ra được thật giả trong lời nói của nàng, Trần Cảnh nắm tay thật chặt, tự hỏi xem hiện tại nên làm thế nào bây giờ, mà Tinh Lam vốn không hề cảm thấy khó chịu ở đâu, nhưng khi nghe Hạ Sơ Thất nói như thế thì nàng ta chỉ cảm thấy miệng vết thương càng thêm đau đớn, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Tinh Lam hét lên sợ hãi khiến tất cả mọi người nhất thời kinh ngạc.
Chỉ trong thoáng chốc, đội hình vốn đã sắp xếp chỉnh tề liền xảy ra thay đổi, mấy tên thị vệ bên cạnh nhanh chóng xúm lại muốn kiểm tra rõ ràng hơn. Nhưng cũng vào lúc đó, đám thị vệ vừa xông tới đều ngạc nhiên khi thấy bọn họ còn chưa kịp ra tay thì Tinh Lam đã rơi vào lòng một người.
Giọng nói của Trần Cảnh vô cùng khẩn trương, Tinh Lam tựa trong lòng y cũng đã đỏ bừng mặt mũi. Lúc Hạ Sơ Thất chen qua đám người để tiến vào thì chỉ thấy thân thể của hai người đã cứng ngắc, ngượng ngùng. Nàng hơi sững sờ, trong lòng thầm cười người thời cổ đại đúng là cổ hủ, sau đó mới nghiêm mặt ngồi xuống.

Đau không?
Nàng hỏi Tinh Lam.
Rõ ràng lời của y là quở trách, nhưng9 Tinh Lam nghe thấy vậy thì trong lòng nàng ta lại cảm thấy ngọt ngào.
Đây là trạng thái mà lúc trước nàng ta không dá6m nghĩ tới, thậm chí còn không dám mơ tới.
Nàng ta hạ đuốc xuống quan sát, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán.

A... Rắn, có rắn...

Bọn thị vệ nhìn nhau, cả đám đều lui ra, nhường cơ hội lại cho
lãnh đạo
.
Trần Cảnh không phát hiện ra sự thay đổi của bọn họ, y ngồi xổm xuống, đỡ lấy cánh tay vẫn đang run rẩy của Tinh Lam, ôm chặt nàng ta vào lòng mình, để nàng ta tựa vào ngực mình rồi mới dùng một động tác vô cùng nhẹ nhàng nắm lấy bắp chân của nàng ta.
Ở trước mặt Trần Cảnh, Tinh Lam không muốn thất thố, chỉ muốn dịch chân ra một chút, nhưng chỉ trong tích tắc, nàng ta còn chưa kịp cử động thì cảm giác lành lạnh ấy đã bắt đầu quấn lên bắp chân rồi cực nhanh leo lên đầu gối của nàng ta. Ngay sau đó, trên đùi nàng ta truyền tới cảm giác đau đớn khiến nàng ta sợ hãi đến mức trái tim cũng co rút lại, nàng ta giậm mạnh chân rồi kinh hãi hét lên một tiếng
a
thất thanh.

Có thứ gì đó vừa cắn ta...


Trần đại ca, huynh bảo vệ ta như vây… Ta...
Nàng ta vừa mới mở lời thì lạ5i đột nhiên im lặng, nàng ta cảm thấy hình như cổ chân mình mát lạnh, giống như có con gì hoặc vật gì vừa nhẹ nhàng trườn qua vậy, khiến lông tóc toàn thân nàng đều dựng ngược lên.

Ừ...

Tinh Lam giữ cánh tay y lại, vẻ mặt nàng ta vừa ngượng ngùng vừa lo lắng.
Trần Cảnh hơi sững sờ, y lập tức hiểu được… vị trí mà nàng ta bị rắn cắn hơi bất tiện.
Y lúng túng, vội vã rút tay lại rồi quay đầu cao giọng gọi.

Vương phi, mau đến nhìn xem thế nào... Tinh Lam cô nương bị rắn cắn rồi.


Hơi đau.
Tinh Lam cắn môi dưới, ánh mắt lấp lánh.

Chỗ này đau không?
Hạ Sơ Thất ấn trên đùi nàng ta, quan sát một lát rồi ngẩng đầu hỏi,
Xấu hổ đau hơn hay bị cắn đau hơn hả?


Không ổn rồi!


Sao vậy?
Trần Cảnh không xoay người nhưng hỏi còn nhanh hơn cả Tinh Lam.

Ta... không thở nổi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.