Chương 1230: Xin hỏi, anh có biết cản thi không? (38)


Ninh Dịch cười nói:
Đúng vậy, có tôi ở đây, ai có thể bắt nạt em được chứ?



He he he...
Cảm giác có chỗ dựa thật sự không tồi,8 về sau dù có bị người ta nói cáo mượn oai hùm, cô cũng thấy vui vẻ. Nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ tới một việc,
Vì sao anh lại đến trườ3ng chúng tôi, còn lấy thân phận là giáo viên nữa?



Đương nhiên vì lo cho em nên mới tới.

Hắn hạ thấp giọng dụ dỗ,
Không cần lo lắng, không ai nhìn thấy cả.

Cô đâu lo lắng chuyện này? Điều cô lo chính là có mở đầu hôm nay, thì về sau cô sẽ luôn bị hắn sàm sỡ như vậy!
Phong Quang giữ cánh tay hắn,
Anh đứng đắn một chút cho tôi, đừng lúc nào cũng giống lưu manh như vậy.


Tình yêu thầy trò à, cảm giác cấm kỵ này thật ra cũng rất thú vị.
Ninh Dịch sờ cằm mình, đáy mắt đầy ý cười hứng thú. Quả nhiên, vừa nhắc đến hai chữ
cấm kỵ
, mọi người đều sẽ cảm thấy hưng phấn kích thích, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Phong Quang lựa chọn quay sang chỗ khác ngắm phong cảnh.
Ninh Dịch thấy cô không nói gì, liền đơn giản trực tiếp cúi đầu hôn cô. Nụ hôn của hắn luôn khiến cô khó mà chống đỡ được, ngay cả lúc này cũng không ngoại lệ. Khi đầu óc Phong Quang mơ hồ choáng váng, hắn buông cô ra, nhưng tay hắn cũng đã bắt đầu mò vào trong váy cô. Đè lại cái tay đang lộn xộn trên đùi mình, Phong Quang cắn răng nói:
Hiện giờ vẫn đang ở bên ngoài, hơn nữa còn là ban ngày đó!


Phong Quang rất thích kẻ lưu manh này mà, chẳng phải sao?

Mặt cô đỏ hồng, túm cổ áo hắn để hắn cúi đầu xuống, đánh bạo nói:
Anh là giáo viên, vậy mà lại dẫn học sinh trốn học, còn sàm sỡ với học sinh của mình. Thầy Ninh, anh như vậy sẽ bị trường học khai trừ đó.


Ừm, tôi biết.
Nói xong, hắn lại cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn ôn nhu này khiến người ta vừa chạm phải liền không nỡ tách ra. Phong Quang thầm nhủ trong lòng, thôi được, cứ phóng túng một lần như vậy là tốt rồi, coi như... quà cảm ơn vì hắn đã đến giữ thể diện cho cô.
Thừa dịp cô thả lỏng trong nháy mắt này, Ninh Dịch tìm được cơ hội tiến tới.
Giữa lúc gắn bó răng môi, hắn khẽ cười, nói:
Phong Quang sẽ không để ý việc... giúp tôi giải quyết chút vấn đề thân thể, có đúng không?


Vậy làm thế nào anh thành gi9áo viên được?

Hắn cười thản nhiên:
Chỉ cần cho hiệu trưởng mơ một giấc mộng là rất dễ vào làm.

Phong Quang trầm mặc t6rong chốc lát, cô tin tưởng, có Ninh Dịch ở đây, cho dù là người không mê tín cũng sẽ trở nên mê tín. Cô lại không dám chắc mà hỏi:
Anh5 định chơi tình yêu thầy trò với tôi thật hả?

Cô giống như say rượu, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có sắc mặt đỏ hồng và hoa anh đào bay khắp xung quanh mới tiết lộ tâm tình lúc này của cô.

Ninh Dịch là một người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ đứng đắn lại tao nhã lịch sự, nhưng đồng thời, hắn cũng là người đàn ông không biết xấu hổ, hơn nữa còn đặc biệt háo sắc!

Trên xe trở về nhà, xúc cảm trên tay Phong Quang tựa như vẫn còn nguyên vẹn, điều này khiến tim cô đập nhanh trong thoáng chốc. Ninh Dịch tham dự cuộc họp giáo viên nên không thể cùng cô về nhà, chẳng qua khi hắn đưa cô lên xe, vẻ mặt đó lại cực kỳ lâng lâng, Phong Quang nhìn mà ảo giác mỏi tay liền xuất hiện.

Phong Quang đang thầm trách móc Ninh Dịch thì xe đột nhiên thắng gấp. Phong Quang ngẩng đầu hỏi:
Làm sao vậy?


Tài xế thấp thỏm trả lời,
Tiểu thư... hình như tôi đụng phải người ta rồi.


Phong Quang ngẩn ngơ, vội vàng mở cửa xe đi xuống. Cô chạy đến trước xe, liền thấy một nam sinh mặc áo bóng rổ đang nằm trên đất. Cô vội vàng bước đến ngồi xuống, không dám chạm vào người kia,
Anh à, anh không sao chứ?


Nam sinh đang quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng nói:
Bóng của tôi...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.