Chương 1231: Xin hỏi, anh có biết cản thi không? (39)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 698 chữ
- 2022-02-10 03:49:42
Phong Quang chớp mắt, có vẻ hơi hang mang, cô lắc đầu:
Tôi không quen biết anh.
Nam sinh lại cười hỏi:
Vậy vì sao cô lại nhìn chằm c8hằm tôi vậy?
Không biết.
Cô thật sự không biết. Nếu nói khi cô nhìn thấy gương mặt nam sinh này liền có cảm giác hoang mang không r3õ, thì khi nghe đến tên của hắn, đầu óc cô cũng chỉ còn sự trống rỗng mà thôi.
Tài xế gật đầu.
Tại bệnh viện tốt nhất thành phố A, bác sĩ đã làm kiểm tra cho Hạ Phong Ảnh, bởi vì tài xế phanh lại đúng lúc, nên chỉ bị thương da thịt, cũng không nặng lắm, mà Hạ Phong Ảnh ngất xỉu cũng chỉ vì hắn sợ máu mà thôi.
Phong Quang ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng chờ Hạ Phong Ảnh tỉnh lại. Dáng vẻ khi ngủ của hắn sạch sẽ mà tốt đẹp, không rõ tại sao, cô chợt xúc động mà vươn tay ra, đặt trên khuôn mặt hắn. Vừa tiếp xúc với làn da ấm áp kia, cô bỗng nhiên nghi hoặc, rốt cuộc cô đang làm gì? Rung động với một nam sinh chỉ mới gặp lần đầu sao? Cô đã có người mình thích, người kia là Ninh Dịch, mà chính cô lại vốn không phải kiểu người lăng nhăng như thế.
Nhưng ít ra anh cần đi bệnh viện.
Phong Quang đứng lên nói:
Đầu anh còn đang chảy máu.
Hạ Phong Ảnh đến giờ mới nhận ra, liền sờ lên trán mình. Trên tay dính đầy chất lỏng ấm áp, hai mắt hắn trợn ngược,
Xong rồi, tôi sợ máu.
Phong Quang vội vàng ôm lấy người sắp ngã xuống đất kia, cô nói với tài xế:
Đưa anh ta đến bệnh viện trước đã.
Sau khi lục lại toàn bộ ký ức, nhận được đáp án rằng mì9nh không hề biết nam sinh kia, cô có thể xác định, cô thực sự không quen biết hắn. Ít nhất là trong trí nhớ của cô, hắn vẫn chưa từng xuất hiệ6n.
Bác tài xế thấp thỏm chạy xuống xe,
Này anh, anh không sao chứ?
Không sao, không sao.
Hạ Phong Ảnh tùy ý lắc đầu,
Do t5ôi không nhìn xe đã lao ra ngoài, không liên quan đến ông, ông không cần hoảng hốt.
Phong Quang vừa muốn thu tay lại, một bàn tay khác đã đặt trên mu bàn tay cô. Người vừa mở mắt thoạt nhìn có vẻ mơ hồ, nhưng hắn lại nhẹ mỉm cười với Phong Quang đang ngồi bên mép giường một cái,
Cô gái xinh đẹp, dường như cô rất thích tôi.
Thái dương Phong Quang giật giật, dùng sức rút tay mình về, ngay cả sự xấu hổ khi bị người ta bắt quả tang cũng liền quên mất,
Hiện giờ anh cảm thấy thế nào?
Cũng không tệ lắm.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, lại sờ lên trán, miệng vết thương ở đó đã được băng lại. Tiếp tục nhìn xung quanh, hắn sờ gáy ngượng ngùng cười nói:
Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, còn phiền cô đưa tôi tới bệnh viện nữa.
Tài xế của tôi đâm anh bị thương, đây là việc nên làm.
Phong Quang hờ hững nói:
Tiền thuốc men và tiền bồi thường tôi đều sẽ trả cho anh...
Không không không, cái này thì không cần.
Hạ Phong Ảnh nói:
Chuyện lần này tôi cũng có trách nhiệm, không nên để cô chi tiền.
Phong Quang hừ một tiếng,
Nhà tôi cũng đâu thiếu tiền, anh muốn bao nhiêu cứ nói thẳng là được.
Tôi thật sự không cần tiền.
Đôi mắt Hạ Phong Ảnh mang ý cười, giống như đang đùa mà nói:
Nếu cô nhất định phải bồi thường tôi cái gì đó mới có thể an tâm, vậy thì mời tôi ăn bữa cơm cũng được.
Phong Quang khựng lại.
Hắn cong khóe môi, nở một nụ cười tươi đẹp, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều,
Không nói gạt cô, kỳ thật ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nhất kiến chung tình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.