Chương 1310: Cua đổ đại ca sơn trại (61)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 760 chữ
- 2022-02-10 04:01:04
Khuôn mặt tươi cười của Mặc Khanh cứng lại, chợt thấy cô đã mở hộp gỗ, hắn lại nắm lấy cổ tay cô,
Phong Quang... Nàng thật sự đã quyết định 8rồi sao?
Bất kể có thế nào, ta cũng phải cứu Mạc Khanh.
Phong Quang gạt tay hắn, lấy cỏ Hoàn Dương đỏ như lửa kia ra.
Thầ3n trí Mạc Khanh đã không còn tỉnh táo do mất máu quá nhiều, nhưng hắn vẫn tiếp tục nỉ non,
Phong Quang... Sống sót...
Ta chỉ vì Phong Quang nên mới sống đến bây giờ. Dương thọ của ta vốn nên kết thúc từ năm mươi năm trước, nhưng ta vẫn luôn dùng cấm thuật để kéo dài tính mạng mình. Nàng không thể tưởng tượng được, thân thể ta đã... hoàn toàn thay đổi đến mức nào đâu.
Phong Quang há miệng thở dốc, rồi lại không biết nên nói điều gì.
Hắn cười, chỉ vào một gian phòng khác,
Phong Quang đoán xem, trong gian phòng kia có cái gì?
Phong Quang 9bỗng nghẹn ngào, cô gạt mạnh nước mắt, tiên thảo hóa thành những đốm sáng nhỏ bay vào thân thể Mạc Khanh, nhưng cô đợi một lúc lâu, vẫn khôn6g thấy Mạc Khanh tỉnh lại.
Cô nhìn về phía Mặc Khanh,
Vì sao cây cỏ này lại không có tác dụng? Ngươi đã nói nó có thể cứu hắn mà!
5
Mặc Khanh khẽ cười,
Ngoại trừ cỏ Hoàn Dương, còn cần một người có tu vi trăm năm trở lên mới có thể khiến người chết sống lại.
Phong Quang sửng sốt,
Tu vi trăm năm...
Cô tìm đâu ra được trăm năm tu vi?
Ôm chặt thân thể Mạc Khanh, cô chợt nức nở thành tiếng, bởi vì cô cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết khi thành quỷ sẽ cô độc đến chừng nào, cô không muốn Mạc Khanh phải chịu đựng điều đó. Những thứ Mạc Khanh hy sinh vì cô đã đủ nhiều rồi, hắn nên sống thật yên lành mới phải.
Khóc cái gì?
Khi cô không kịp phòng bị, Mặc Khanh đã chạm vào gương mặt cô, hắn thấp giọng cười nói:
Chẳng phải còn có ta ở đây sao? Trăm năm tu vi, chẳng phải ta cũng có à?
Phong Quang dừng lại, cô ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn hắn, ngay cả tay hắn đang đặt trên mặt mình, cô cũng quên tránh đi.
Trong mắt hắn dường như có ánh sáng lướt qua, khiến người ta mê mẩn,
Ta vốn định chờ đến khi ta có thân thể mới thì sẽ dùng cỏ Hoàn Dương, dùng tu vi cả đời của mình để khiến Phong Quang sống lại. Nhưng hiện giờ, dường như ta chỉ có thể thực hiện một lựa chọn khác mà thôi.
Vì sao... Ngươi lại muốn giúp Mạc Khanh?
Không phải giúp hắn, mà là vì nàng.
Hắn gần như tham lam nhìn khuôn mặt cô, luôn là không nỡ bỏ qua chút biểu cảm nào trên mặt cô cả,
Từ khoảnh khắc nàng lựa chọn hắn, ta đã không còn lý do để tồn tại nữa rồi.
Không phải...
Phong Quang nghiêm túc nhìn hắn,
Ngươi không phải vì ta mà sống trên thế giới này, Mặc Khanh, đây là sinh mệnh của chính ngươi.
Ta không biết...
Trong đó là thân thể của nàng.
Khóe môi hắn nở một nụ cười đẹp đẽ,
Ta đã bảo quản thân thể Phong Quang. Chỉ cần thân thể Phong Quang còn ở đây, nàng sẽ không cách nào đầu thai chuyển thế.
Phong Quang ngẩn ra,
Ngươi nói cái gì?
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ta thực sự rất sợ, sợ khi Phong Quang lãng quên ta, mà trong lòng nàng lại không có oán khí, như vậy nếu nàng đi đầu thai mất thì làm sao bây giờ? Ta chỉ có thể dùng cách này để giữ nàng lại.
Canh giữ thân thể một người, khiến người đó chỉ có thể thành quỷ trôi dạt giữa thế gian, đây là một biện pháp làm tổn hại âm đức. Nhưng hắn không có cách nào khác cả, chỉ có thể làm vậy thì mới giữ được cô.
Mặc Khanh chậm rãi nói:
Tri Vi đã từng khuyên ta hãy thả nàng, nhưng ta không làm được. Ta đã từ bỏ nàng một lần, sẽ không từ bỏ lần thứ hai nữa. Chỉ là ta lại quên nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn, rằng nếu Phong Quang từ bỏ ta, vậy ta biết phải thế nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.