Chương 1492: Cua đổ… thúc thúc, người có muốn yêu đương cấm kỵ không? (51)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 1028 chữ
- 2022-02-10 09:41:50
Phong Quang ngạc nhiên hỏi Tạ Trạm,
Vì sao nàng ta phải có thầy dạy thêu thùa?
Nhị nha đầu đã tròn mười ba tuổi, cũng là lúc 8bắt đầu phải tự may áo cưới cho chính mình.
Tạ Trạm lại cười nói:
Ta nhớ rõ Phong Quang còn lớn hơn nhị nha đầu một chút, hẳn ngươi c3ũng đến lúc phải thêu áo cưới rồi. Chẳng qua Phong Quang không làm cũng không sao cả, cho dù không tự làm áo cưới, ngươi cũng không cần9 lo việc gả chồng.
Cô nghĩ một chút, nói:
Tuy rằng ta có thể không cần làm, nhưng nếu mỗi nữ hài tử đều tự mình thêu áo cưới,6 vậy ta cũng tự thêu cho mình một chiếc là được.
Dù sao cô cũng không thích ra ngoài, hàng ngày ở trong phòng thì tìm một chuy5ện để làm cũng tốt.
Cô đã có quyết định này, Tạ Trạm cũng không ngăn cản, hắn chỉ ôm tiểu nha đầu mà thở dài một cái. Nếu có thể, hắn cũng không muốn rời đi.
Nhưng rồi cũng đến lúc phải rời khỏi.
Tạ Tầm lắc đầu,
Con mới về Tạ phủ bao lâu chứ, thật không rõ vì sao tình cảm của hai thúc cháu lại tốt như vậy.
Nói xong, ông lập tức đi ra ngoài, để lại Phong Quang một mình buồn bã.
Ba ngày sau khi Tạ Trạm rời khỏi thì đến hội đèn lồng Thất Tịch. Trong ngày này, nam nữ trẻ tuổi đều sẽ mang theo đèn hoa đăng ra cửa, nếu gặp được người mình thích thì liền có thể tặng hoa đăng bày tỏ tấm lòng, mà ngày này, quy củ giữa nam nữ cũng ít hơn rất nhiều, còn có không ít cha mẹ dẫn con mình ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Tạ Kết thì ngược lại, chỉ cần thấy kẻ nào có ý muốn tặng hoa đăng cho Phong Quang, hắn ta liền hung thần ác sát trừng mắt nhìn kẻ đó, như vậy đã khiến không ít công tử ca quen mặt tiểu bá vương Tạ gia phải thất vọng dừng bước.
Tạ Kết vừa quay đầu lại, liền thấy phía sau mình chỉ có Phong Quang đi theo, hắn ta nhíu mày,
Nha đầu chết tiệt Tạ Yêu Yêu kia lại chạy đi đâu rồi?
Ồ, ở đó.
Phong Quang chỉ về phía bờ sông nơi xa, chính cô đã thấy Tạ Yêu Yêu đi qua đó, vì ở đó có người Tạ Yêu Yêu đang đợi, Lạc Viễn Chi.
Khi Tạ Trạm đi, Phong Quang không đi tiễn, cô ngồi trong phòng, ủ rũ ghé vào trên bàn. Cô không thích cảnh tượng ly biệt, có lẽ khi không tận mắt nhìn thấy thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn.
Tạ Tầm phái người đặt mấy cái rương vào trong phòng Phong Quang, ông nói:
Đây đều là đồ chơi tam thúc con đưa cho con đó, nói là sợ con khó chịu. Những thứ này chỉ một mình con có, ngay cả Hoan Nhi cũng không có đâu. Thế nào? Có thấy vui vẻ lên chút nào không?
Không vui...
Phong Quang liếc mắt nhìn mấy cái rương kia, vẫn ghé vào trên bàn không nhúc nhích.
Phong Quang dĩ nhiên cũng tham gia, cô đi theo cha mẹ ra cửa, không chỉ có Tạ Tầm và Triệu Uyển, mà ngay cả Tạ Chiểu cùng Đàm Nhu cũng dẫn theo Tạ Kết và Tạ Yêu Yêu. Nếu nói đây là hội hoa đăng, chi bằng nói là sân khấu cho người ta biểu hiện gia đình hạnh phúc, phu thê hòa thuận.
Nhưng khi đi trên đường, mấy vị trưởng bối đều để mấy đứa trẻ đi cùng nhau, còn bọn họ thì đi uống trà, trước khi Triệu Uyển dẫn Hoan Nhi đi, còn dặn Phong Quang chơi thật vui vẻ.
Phong Quang nhìn đèn hoa sen cầm trong tay mình, nhàm chán che miệng ngáp một cái, cô căn bản không có hứng thú chơi.
Tạ Kết tức giận,
Ta đã nói ở đây nhiều người phức tạp, bảo nàng ta đừng có đi loạn rồi! Phong Quang, muội chờ ở chỗ này, để ta đi gọi nàng ta!
Ờ...
Phong Quang nhìn Tạ Kết đi xa, mấy ngày gần đây cảm xúc của cô đều là lãnh đạm, làm gì cũng không có nổi chút hứng thú.
Ngõ nhỏ bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn ra bắt lấy cổ tay cô, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người kia kéo vào trong ngõ nhỏ, đụng vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân. Khi cô ngước mắt nhìn, một nụ hôn nhẹ rơi xuống má cô.
Vốn muốn hôn chỗ này của Phong Quang...
Lòng bàn tay nam nhân lướt qua môi cô, hắn tiếc nuối nói:
Nhưng đối với Phong Quang thì chỗ này còn quá sớm.
Tam thúc thúc...
Phong Quang kinh ngạc, không biết là nên kinh ngạc với nụ hôn vừa rồi kia, hay với người đã đi lại trở lại.
Hắn cười khẽ,
Đi đến nửa đường, tưởng tượng đến cảnh trong hội đèn lồng Thất Tịch không lâu sau sẽ có người chú ý tới Phong Quang, ta lại không nhịn được mà vòng trở về đế đô. Phong Quang... đèn trong tay nàng đưa cho ta được chứ? Đổi lại, ta tặng hoa đăng của ta cho nàng.
Đợi đã... Tam thúc thúc...
Trao đổi hoa đăng là có ý gì, cô đương nhiên cũng biết.
Tạ Trạm nhìn ra vẻ không chắc chắn của cô, hắn cúi đầu, dán bên tai cô mà nói:
Phong Quang, nàng không cần lo lắng gì cả. Dù nàng có muốn cố kỵ cái nhìn của thế tục... ta cũng sẽ không thu tay.
Hơi thở của hắn sát bên tai cô, khiến cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng, độ nóng trên người cũng không ngừng tăng lên, tim cô đập nhanh như nai con chạy loạn. Cô nắm chặt góc áo hắn, đôi mắt nhìn hắn không rời, tuy nhiên, giọng cô vẫn cực kỳ thấp thỏm,
Ý thúc là... Ý thúc là...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.