Chương 1491: Cua đổ… thúc thúc, người có muốn yêu đương cấm kỵ không? (50)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 679 chữ
- 2022-02-10 09:41:50
Tạ Trạm nói:
Ta đã rời khỏi quân doanh quá lâu, cũng đến lúc nên trở về rồi.
Chẳng lẽ không thể ở lại thêm mấy ngày sao?
Tạ 8Yêu Yêu nhíu mày nói:
Cháu nghe tổ mẫu nói, lần này thúc rời đi không biết khi nào mới trở lại, trước kia thúc đều nửa năm sẽ trở lại 3một lần mà.
Tuy Khê Tù Quốc vào thời gian trước đã chủ động cầu hòa, nhưng quân đội của bọn họ vẫn còn quanh quẩn gần biên qu9an, nếu không giải quyết thì họ vẫn sẽ là họa lớn của triều ta. Ta nghĩ nếu có thể giải quyết vấn đề này thì sẽ nhất lao vĩnh dật, cho6 nên lần tới có thể trở về khi nào, ta cũng không thể biết trước.
() Nhất lao vĩnh dật: Vất vả một lần mà an nhàn mãi mãi.
Nhưng tam thúc thúc... Người đã ở biên quan nhiều năm như vậy...
Tạ Yêu Yêu đến gần một bước, muốn nắm góc áo hắn.
Tạ Trạm lui về phía sau một bước, ngước mắt nhìn ra phía sau Tạ Yêu Yêu, từ khóe môi nở rộ một nụ cười như tắm mình trong gió xuân, đặc biệt đẹp đẽ,
Phong Quang.
Tạ Yêu Yêu cũng ngoài ý muốn nhìn về phía sau.
Nếu đã bị người ta phát hiện, Phong Quang cũng chỉ có thể đi lên phía trước, cô lấy khăn tay ra, mặt không biểu cảm nói:
Ta tới để trả lại thúc cái này.
Để ta đi tìm ngươi là được, sao ngươi phải đặc biệt đến đây?
Tạ Trạm nhận khăn tay cô đưa tới, thấy sắc mặt cô không ổn thì hơi khom lưng, đôi mắt đen như màn đêm nhìn cô chằm chằm,
Làm sao vậy? Ta lại chọc ngươi tức giận rồi sao?
Ta nghe nói... nghe nói thúc sắp phải rời đi...
Hắn cũng đã từng bị vây trong doanh trại địch, nguy hiểm vạn phần, nhưng lúc đó hắn còn không đau đầu bằng một phần vạn bây giờ, khi thấy Phong Quang sắp khóc.
Phong Quang biết hắn có trách nhiệm của mình, cô chỉ là không nỡ mà thôi, cô hít một hơi sâu, cố gắng không để nước mắt mình rơi, chỉ vùi đầu vào trong lòng hắn, giọng nói phát ra hơi nghèn nghẹt,
Vậy khi nào thúc trở về?
Ta không thể chắc chắn, nhưng ta có thể bảo đảm với Phong Quang, một khi chuyện giải quyết xong, ta sẽ lập tức trở về.
Dáng vẻ cô đau lòng dựa vào ngực hắn khiến trái tim Tạ Trạm như mềm đi. Đến nay hắn vẫn không hiểu nổi, vì sao cô bé này lại khiến người ta yêu thương như vậy đây?
Đúng vậy, ta sắp phải rời đi.
Đôi mắt cô bắt đầu hiện sương mù,
Sao thúc lại phải đi chứ?
Bởi vì có chuyện rất quan trọng cần xử lý.
Tạ Trạm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại hạ thấp giọng, nhu hòa nói:
Đừng khóc, chuyện ta sợ nhất chính là nhìn thấy ngươi khóc.
Phong Quang lại hỏi:
Thúc không gạt ta chứ?
Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa?
Tạ Trạm rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, lại đặt tay lên gáy cô, khiến cô dán sát vào ngực mình hơn nữa, hắn mỉm cười,
Ta không nỡ lừa Phong Quang.
Tâm tình Phong Quang khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, cô dựa vào ngực Tạ Trạm, hơi nghiêng đầu, mở to mắt nhìn về phía Tạ Yêu Yêu đang đứng một bên làm người vô hình, cô nhấp môi hỏi:
Ngươi tới đây làm gì?
Hiện tại cô đang khẩn cấp đề phòng, chỉ sợ hào quang nữ chính của Tạ Yêu Yêu lại hấp dẫn Tạ Trạm đi mất, rõ ràng lúc này Tạ Yêu Yêu và Lạc Viễn Chi đã lưỡng tình tương duyệt, cô ta lấy đâu ra tâm tư mà đến đây thăm hỏi Tạ Trạm cơ chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.