Chương 1537: Cua đổ đại thần game đối kháng (15)


Phong Quang vừa nghe, trong mắt liền tràn ra nước mắt cảm động,
Thầy giáo đúng là người tốt, tới bây giờ vẫn còn quan tâm đế8n em.


Nhan Sách đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn tiếp tục nhìn cô.

Phong Quang còn nói thêm:
Thầy 3giáo nhất định còn chưa ăn cơm chiều, để em đi mua cho!

Nhan Sách nhìn thoáng qua bát cháo trên tay cô, không chần chừ mà nói:
Em có thể để y tá đưa qua.

Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười ôn nhu.

Vậy... được rồi...
Phong Quang gật đầu, cô cúi đầu đi tới cửa, lại dừng chân, ngẩng đầu nói:
Thầy nhớ uống thuốc đầy đủ, em sẽ thường xuyên đến thăm thầy.

Cô cúi đầu nhìn đường phân cách màu trắng trên mặt đất, lại ngẩng đầu,
Ồ...

Một tiếng trả lời này thật ngoan ngoãn.
Nhan Sách nói:
Khoảng cách ba mét, tôi hy vọng em có thể nhớ kỹ, cũng có thể tập quen dần, về sau bất kể lúc nào, em đều phải nhớ rõ giữ khoảng cách như vậy.

Dứt lời, cô lại vô cùng lo lắng chạy ra ngoài. Vừa mới cõng9 người chạy xa như vậy, không ngờ hiện tại cô vẫn khỏe khoắn mười phần, không có nửa phần mệt.
Nhan Sách chợt cảm th6ấy... mình cần phải làm gì đó để bảo vệ tốt bản thân.
Khi Phong Quang lại chạy về, tay cô đang nâng phần cháo vừa mu5a được, nhưng mới bước vào phòng bệnh, cô liền chú ý tới trên mặt đất có một đường phân cách màu trắng.
Hắn hoàn toàn coi cô như động vật nguy hiểm mà đối đãi!

Vậy...
Phong Quang lí nhí nói:
Vậy bát cháo này thì làm sao đây?

Cô biết mình xuống tay không đúng mực, cô cũng không muốn làm hắn bị thương, đối với chuyện hắn khoảng cách an toàn như lời hắn nói, cô tỏ ra có thể chấp nhận.
Mà người đàn ông trên giường đang mỉm cười với cô,
Bạn học Hạ.


A?
Cô đứng ở ngoài đường phân cách, có chút không hiểu.

Tôi rất cảm kích chuyện em đã làm vì tôi, nhưng xét thấy em không thể khống chế sức lực của mình, tôi nghĩ chúng ta hẳn nên giữ vững khoảng cách an toàn.


Ba mét... liệu có quá xa không?
Cô muốn đến gần một bước, vừa mới nhấc chân lên, trước ánh mắt nhìn qua của hắn, cô lại bất giác rụt chân trở về.
Hắn nói:
Ba mét là một khoảng cách rất an toàn, cho dù em có không cẩn thận té ngã, cũng sẽ không có cơ hội đẩy ngã tôi.

Phong Quang cùng lắm chỉ một mét sáu, mà dù cô có té ngã rồi trượt về phía trước cũng không thể trượt đến một mét tư, đây là kết quả hắn đã tính toán được. Rốt cuộc thì Phong Quang này thật sự khác biệt với những cô bé nhu nhược yếu ớt đó, nếu như thiếu cảnh giác với cô, vậy người bị thương chắc chắn biến thành mình.
Nói xong, cô liền thật sự đi ra khỏi phòng bệnh.

Nước nhỏ giọt xuống từ trên người cô, chảy dọc thành một đường trên sàn nhà.

Chỉ chốc lát sau, y tá mang theo cháo mà Phong Quang mua đi đến, cô ta đặt cháo lên trên bàn đầu giường, thuận miệng nói:
Cô bé kia hẳn là bạn của Nhan tiên sinh nhỉ.



Không phải.
Nhan Sách nhàn nhạt phun ra hai chữ, cũng không nhìn chén cháo kia, chỉ nhìn màn hình di động, cũng không biết đang xem thứ gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.