Chương 1812: Cua đổ minh chủ võ lâm (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 635 chữ
- 2022-02-12 03:29:18
Mỗi ngày đều mua cho ta...
Phong Quang nhắc lại hai chữ
mỗi ngày
liền không khỏi sửng sốt một chút, tiếp theo tim li8ền đập loạn. Cô bỗng nhiên thầm nghĩ, không phải thằng nhãi này thật sự có ý với mình, muốn cưa đổ cô đấy chứ?
3Đợi một chút, như vậy có phải vị trí đã đảo ngược hay không?
Lúc này, hắn thật sự xoay người rời đi.
Phong Quang thấy bóng dáng hắn biến mất trong đám người, cũng liền thu lại dáng vẻ vờ tức giận. Cô vốn không thật sự tức giận, đúng như Thích Trường An nghĩ, cô chẳng qua chỉ cảm thấy ngượng ngùng mà thôi.
Phong Quang cũng dừng bước theo, cô nghi hoặc hỏi:
Sao lại không đi nữa?
Ta có chút việc phải đi xử lý.
Thích Trường An rũ mắt cười cười với cô, lại xoa đỉnh đầu cô,
Phong Quang ở đây đợi ta trước nhé, được không?
Phong Quang biết, hắn chỉ dùng câu
có chút việc muốn đi xử lý
để khái quát chuyện này, vậy chắc hẳn là một chuyện không tiện nói ra, chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý này cô vẫn phải có. Cô gật đầu,
Ta ở đây chờ ngươi trở về.
Khóe môi Thích Trường An khẽ nở một nụ cười tươi đẹp. Một câu này của cô, vậy mà lại khiến tâm tình hắn vui sướng khó tả. Hắn thấp giọng nói:
Phong Quang ngoan ngoãn, cứ ở chỗ này đếm đến một trăm, ta sẽ trở lại.
Vậy... Phong Quang có bằng lòng để ta đi mua cùng hay không?
Thích Trường An không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô, ngữ khí hết sức cẩn thận này cực kỳ giống như muốn lấy lòng cô.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn một cái,
Ngươi muốn đi theo thì cứ đi thôi, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi...
Này, ngươi cho ta là trẻ con sao?
Mày Phong Quang dựng thẳng, đẩy hắn đi,
Ngươi đi mau, đi mau. Nếu bổn tiểu thư chờ hết kiên nhẫn, ta sẽ bỏ lại ngươi trở về nhà.
Thích Trường An biết cô đang ngượng ngùng, nên cũng liền cười nói một câu,
Phong Quang đừng bực, là ta nói sai. Ta sẽ rất nhanh trở lại.
Thích Trường An chỉ cười một tiếng, nhưng vẫn không khéo hiểu lòng người mà nói một câu: Nếu cô nương không muốn, vậy hắn sẽ không đi theo cô.
Chỉ là khi đến bên cầu đá, dường như Thích Trường An bỗng nhìn thấy người nào, hắn dừng chân lại.
Dứt lời, cô lại căm giận cắn một viên kẹo hồ lô, thoạt nhìn như đang tức giận vì chuyện mình không đánh lại được hắn.
Vẫn là cô tự giận chính mình.
Phong Quang rốt cuộc cũng nghĩ tới, cô vốn có nhiệ9m vụ công lược Thích Trường An, chỉ vì trước kia ấn tượng của cô đối với người này không tốt, nên cũng liền tuỳ hứng mà6 không thèm nghĩ đến chuyện này.
Chỉ nghĩ đến khả năng kia, không rõ tại sao cô không thấy vui vì không làm mà 5hưởng, ngược lại còn có chút khẩn trương. Duỗi tay tiếp nhận kẹo hồ lô hắn đưa đến, Phong Quang
Hừ
một tiếng rồi xoay người đi,
Ai muốn ngươi mua cho ta ăn hàng ngày. Ta muốn ăn còn không tự mình đi mua được chắc!
Thích Trường An không ở đây nữa, cảm giác mới mẻ khi có thể chạy ra ngoài chơi cũng không còn, Phong Quang ngồi xuống bậc thang cầu đá, cô đưa hai tay chống cằm, nhìn trên đường người đến người đi tấp nập, thế nhưng lại đột nhiên muốn than thở.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.