Chương 1813: Cua đổ minh chủ võ lâm (49)


Ánh trăng càng lên cao, đêm càng lạnh.

Cũng không biết qua bao lâu, nam nhân áo đen rốt cuộc cũng đạp ánh trăng trở về, mà thiếu n8ữ ngồi trên cầu đã ngủ mất.

Thích Trường An...
Bởi tiếng rao hàng ồn ào của người bán hàng rong suốt dọc đường nên Phong Quang mơ màng mở mắt, cô nhẹ nhàng nỉ non,
Ta đếm tới 103... Ngươi lừa ta...


Xin lỗi, là ta không trở về đúng lúc.
Thích Trường An rũ mắt nhẹ giọng nói,
Phong Quang muốn phạt ta thế nào cũng được.

Thích Trường An cởi áo khoác ngoài màu đen của mình, khoác lên trên người cô, tiện đà ôm cô lên khỏi mặt đất. Cô thật nhẹ, đây là chuyện mà hắn đã biết từ rất sớm, cô cũng thật yếu ớt, đây là điều hắn hiểu rõ ngay từ lần đầu tiên gặp cô.
Nhưng Thích Trường An lại bỗng nhiên cảm thấy cô yếu ớt đến đáng sợ, cô nằm trong lòng hắn có vẻ nhỏ bé như vậy, chỉ một lần bệnh tật, một trận thiên tai, cô liền có thể hương tiêu ngọc vẫn.
Thích Trường An cúi người xuống, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô. Cô ngủ cũng không an ổ3n lắm, so với ngồi dựa vào lan can cầu đá, vùi đầu trên đầu gối mà ngủ thì hẳn là nằm trên giường lớn mềm mại ngủ sẽ càng thoải mái hơn. 9
Nhưng Thích Trường An lại nhìn ngắm đến mức nội tâm trở nên mềm mại, đây là một loại cảm giác rất khó trải nghiệm được. Rốt cuộc 6thì trước khi gặp được cô, hắn chưa bao giờ từng có cảm giác đó. Nếu muốn định nghĩa loại cảm giác này, thì khi nó xuất phát từ nội tâm c5ủa nữ giới, hẳn phần lớn mọi người sẽ nói là vì có bản năng người mẹ nên
tình thương của mẹ
mới lan tỏa.
Thích Trường An chưa bao giờ lo lắng về thiên tai nhân họa, hắn luôn cho rằng, nếu hắn thật sự bất hạnh mất mạng, vậy cũng là số mệnh của hắn, cho nên hắn không cần lo. Nhưng hiện tại... hắn lại chợt lo lắng vấn đề mà mình chưa bao giờ bận tâm đến trước kia.
Thích Trường An bế Phong Quang bước trên đường phố đã vắng người, không khí quanh thân hắn rất trầm, dường như đã tách biệt thành thế giới riêng với những người khác, chỉ còn liên hệ chặt chẽ với thiếu nữ hắn ôm trong lòng.
Thích Trường An lại không cho rằng cảm giác của mình đối với cô là như vậy, nhưng nếu muốn hắn tìm một từ ngữ thích hợp để hình dung loại cảm giác này, hắn lại không cách nào hình dung ra nổi.
Nhưng bất luận có định nghĩa được loại cảm giác này hay không, hắn vẫn rất vui vẻ hưởng thụ trạng thái hiện tại.

Không sao...
Phong Quang lại nhắm hai mắt lại. Trước khi ngủ, cô vô thức thì thầm:
Là ta đếm nhanh... ngươi không tới chậm...

Giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ và dài truyền đến. Cô lại ngủ rồi.
Thích Trường An lắc đầu bật cười, hắn rõ ràng có thể dùng khinh công đưa cô nhanh chóng trở về, nhưng hắn lại không làm thế, mà chỉ chậm rãi bế cô bước từng bước một đi hết con phố này, cuối cùng mới đưa cô về phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.