Chương 333: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (31)


Sau mấy ngày trời nắng đẹp, hôm nay trời đột ngột mưa to xối xả. Vì trang phục diễn bị cháy nên phải ngừng quay một ngày. Hôm nay trang phục diễn được đưa tới, nhưng lại vì cơn mưa này mà tiến độ của đoàn làm phim bị chậm lại. Có người nói mưa lớn thế này có lẽ do Long Vương nổi điên rồi. Đương nhiên hôm nay không cần quay phim nhưng đáng tiếc là Khâu Lương gọi một cú điện thoại, kêu tất cả mọi người đến nhà cổ. Mọi người đều đội mưa đến, xong mới biết đạo diễn Khâu không chịu đổi địa điểm quay phim, bị Liễu Hàn nói đến nỗi không còn cách nào, không biết mời được một vị đạo sĩ từ đâu ra, nói rằng có thể trấn áp tà khí. Trong lòng Phong Quang căng thẳng nhưng ngoài mặt thì bình tĩnh. Cô kiềm chế để bản thân không nhìn An Ức, dù lúc này An Ức đang nắm tay cô. An Ức cúi đầu, thì thầm vào tai cô:
Đừng lo lắng, ông ta không nhìn thấy anh đâu.
Thật ra anh đâu cần dựa gần vào cô để nói chuyện… Phong Quang thầm nói trong lòng, anh biết cô ở chỗ đông người chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy anh, vì vậy mới nói chuyện không kiêng nể như vậy. Những người xung quanh không nhìn thấy nhưng cô vốn hay xấu hổ, muốn nhắc nhở anh hành động thân mật thế này trước đông người là không hay lắm. Bởi vậy… sắc mặt cô lại càng đỏ hơn. Liễu Hàn hỏi:
Phong Quang, sao mặt em lại đỏ thế?

… Hơi nóng.
Liễu Hàn gật đầu:
Nhiều người thế này chen chúc trong một căn phòng, đúng là hơi nóng.
Lạc Thần Hi bất giác đứng cách Phong Quang rất xa. Cô ta không sợ Phong Quang, mà sợ người đàn ông đó, bởi vì cô ta nhìn thấy người đó đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo. Lạc Thần Hi không hiểu tại sao một người đàn ông dịu dàng như vậy… là con ma mới đúng lại có ánh mắt rét lạnh đến thế. Bản năng nhắc nhở cô ta rằng, hình như cô ta đã đắc tội với hắn. Đúng là cô ta đắc tội với hắn, vì hắn nghe được Phong Quang biết chuyện hắn phóng lửa là do cô gái này lắm mồm nói ra. Đạo sĩ nọ lầm bầm mấy câu thần chú, lắc lắc chuông đồng trong tay. Phong Quang còn tưởng ông ta muốn nhảy đồng thì bỗng nhiên ông ta ngâm một tiếng trầm trầm. Liễu Hàn vội hỏi:
Đạo trưởng, phát hiện gì sao?

Nơi này không có oán khí hay tà khí, nhưng một có một chấp niệm rất sâu.
Liễu Hàn băn khoăn:
Chấp niệm ư?

Đúng vậy, chính là chấp niệm, chấp niệm này vô cùng mạnh mẽ. Ừm, tôi phải kiểm tra.
Đạo trưởng có vẻ có chút cốt cách thần tiên này lấy điện thoại trong túi ra, kiểm tra hết một lượt, rồi lại cất điện thoại vào:
Hôm nay chỉ có trấn này có mưa, các trấn xung quanh đều trời quang mây tạnh, hóa ra còn có thể ảnh hưởng đến thời tiết, xem ra chấp niệm này đã mạnh đến đáng sợ rồi.
Phong Quang không nhịn được nhìn An Ức. An Ức thấy cô nhìn mình, bèn mỉm cười dịu dàng như gió xuân, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô. Phong Quang giật mình nhìn trái ngó phải, vẫn may ngoài Lạc Thần Hi ra, không ai nhìn thấy cảnh này, còn nỗi băn khoăn của cô cũng bị nụ hôn đột ngột vừa rồi của An Ức xóa tan. Khâu Lương không hề tin mấy thứ quỷ thần, vì vậy anh ta chỉ hỏi cho có lệ:
Vậy đạo trưởng cho rằng nên xử lý thế nào?

Không cần xử lý.
Đạo trưởng rất có phong phạm thần tiên:
Tà khí có thể bị xua tan, oán khí có thể được trấn áp nhưng chấp niệm này không giống tà khí và oán khí, nói chung, phần lớn chấp niệm do cầu mà không được. Nếu tìm được thứ cầu mà không được này, nó sẽ thỏa mãn, chấp niệm cũng tự động tiêu tan. Có một vài người cố chấp với thứ gì đó, họ sẽ luôn muốn gần thứ mình theo đuổi thêm chút nữa và không bao giờ cảm thấy là đủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.