Chương 334: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 763 chữ
- 2022-02-06 08:32:56
Ồ? Cô gái này…
Vị đạo trưởng nọ bỗng nhiên đi tới chỗ Phong Quang. Ông ta nhìn cô từ trên xuống dưới, bấm ngón tay rồi nặng nề lắc đầu. Phong Quang lạnh xương sống khi bị ông ta nhìn, trong lòng thầm nghĩ ông ta phát hiện ra An Ức rồi? Trái lại An Ức vô cùng bình tĩnh. Liễu Hàn vội hỏi:
Đạo trưởng nhìn ra Phong Quang nhà chúng tôi có gì ư?
Ấn đường của cô gái này đen xì, nhìn có vẻ mạng không còn lâu.
Gì cơ?
Vẻ mặt Phong Quang sửng sốt.
Con người có ba ngọn đuốc, tôi thấy cô gái này đã tắt mất hai ngọn, e là có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được. Hơn nữa ma khí trên người cô đây rất thịnh, dương khí không đủ. Ngọn đuốc cuối cùng lúc sáng lúc tối, tưởng tắt mà chưa tắt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Mấy lời này hù Phong Quang sợ đến hoảng hồn. Cô vốn không tin nhưng mấy chuyện mà vị đạo sĩ này nói hoàn toàn trùng khớp với tình cảnh của cô bây giờ. Ví dụ như cô có thể nhìn thấy ma, ví dụ như hiện giờ cô và ma đang… khụ:
qua lại
, cái gọi là ma khí trên người cô cực thịnh cũng có thể là thật. Cô gượng gạo ho nhẹ một tiếng, chỉ vào Lạc Thần Hi:
Nói tôi thảm vậy, vậy thì xem cho cô ấy đi.
Lạc Thần Hi sửng sốt.
Ừm, nếu là cô gái này…
Đạo trưởng bấm đốt ngón tay:
Ba ngọn lửa đã tắt mất một ngọn, không có họa đổ máu, gần đây có số đào hoa.
Lạc Thần Hi thở phào một hơi. Đạo trưởng lại nhìn Phong Quang:
Tôi cảm thấy cô đây hẳn nên quan tâm chuyện của mình mới đúng, tình hình của cô đã đến bước rất nghiêm trọng rồi.
Liễu Hàn còn sốt ruột hơn cả Phong Quang:
Đạo trưởng xin cứ nói, phải làm gì mới có thể hóa giải kiếp nạn của Phong Quang?
Cái này à, nếu muốn hóa giải nguy hiểm, vậy chỉ có thể đến nơi sạch sẽ nghỉ một thời gian, ví dụ như miếu Quan Vũ… ặc!
Đạo trưởng còn chưa nói xong, ông ta đã ôm ngực mình ngã xuống đất. Mọi người thấy ông ta trợn mắt há miệng thở khó nhọc, bèn vội vàng xúm lại. Người biết cách sơ cứu thì làm biện pháp sơ cứu. Khâu Lương lập tức gọi điện thoại cấp cứu, tất cả mọi người đều náo loạn cả lên. Gương mặt đạo trưởng trắng bệch, cả người run rẩy như phải chịu một cơn đau thấu xương. Phong Quang giật mình khi nhìn cảnh trước mắt, cô hoang mang nhìn An Ức không biết phải làm sao. An Ức lắc đầu:
Không phải anh làm, Phong Quang, em phải tin anh.
Phong Quang mím môi không nói gì.
Là hắn.
An Ức nhìn ra phía cửa:
Là hắn làm.
Một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trong làn mưa nhưng không hề có giọt mưa nào rơi lên người hắn ta. Dường như hắn ta có sức mạnh ngăn cách mình với thế giới, lấy hắn ta làm trung tâm, xung quanh hắn ta như một chiếc hố đen đáng sợ, có thể hút người nhìn vào vực sâu vô tận. Chiếc mũ đen vẫn che khuất nửa gương mặt hắn ta nhưng Phong Quang biết hắn ta đang dùng ánh mắt không hề có độ ấm để nhìn cô. Cô bỗng thấy rét lạnh. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, người đàn ông trong mưa đã biến mất. Cơ thể căng cứng của cô mới được thả lỏng, chân không hiểu sao lại mềm nhũn, đứng không vững. An Ức đứng bên cạnh đỡ lấy cô. An Ức xoa đầu cô, dịu dàng nói:
Đừng sợ, anh sẽ không để hắn làm hại em đâu.
Phong Quang không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, cô lạnh lùng nhìn đám người khênh đạo sĩ lên xe. Liễu Hàn thấy sắc mặt cô kì lạ, tưởng cô hoảng sợ, bèn an ủi cô mấy câu. Cô chỉ cười không nói. Phong Quang cảm thấy sợ hãi, người đàn ông đó tạo ra cho cô nỗi sợ khôn cùng, chuyện lần này rõ ràng là nhằm vào cô. Cô nắm chặt tay An Ức trong vô thức.