Chương 350: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 896 chữ
- 2022-02-06 08:32:57
Buổi họp báo đã bắt đầu, nhưng Phong Quang thân là một trong những nhân vật chính vẫn mãi chưa thấy xuất hiện. Mọi người đều bận đến không dứt ra được, Lạc Thần Hi chỉ đảm nhận một vai diễn nhỏ không đáng nhắc, lúc này mới tự xung phong đến phòng thay đồ gọi Phong Quang ra ngoài.
Chỉ đáng tiếc cô ta còn chưa đi đến phòng thay đồ của Phong Quang, cô ta đã nhìn thấy Phong Quang trên hành lang trống trải. Tuy nhiên Phong Quang đang bị một người đàn ông bế trong lòng, hơn nữa cô đang nhắm mắt, thần sắc khoan thai thoải mái hệt như đang ngủ vậy.
Lạc Thần Hi đứng nhìn rất lâu, lúc này mới phát hiện người đàn ông đang bế Phong Quang, chính là anh chàng hồn ma trước đây vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ấy. Và nguyên nhân phải nhìn rất lâu cô ta mới nhận ra là vì ngoại trừ gương mặt giống hệt trước kia thì bất luận là hơi thở hay từ trường, hắn đều mạnh hơn khi trước rất nhiều. Thế nên cô ta mới có chút ảo giác, không biết bản thân có nhìn nhầm hay không.
Lạc Thần Hi sợ ma nhưng cô ta cũng quan sát thấy khóe mắt vẫn còn ướt đẫm của Phong Quang. Huống hồ, Phong Quang lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, bị người đàn ông đó bế trong lòng...
Anh gì ơi...
Lần đầu tiên, Lạc Thần Hi làm trái với nguyên tắc thờ ơ trước mọi chuyện của mình, chủ động bắt chuyện với sinh vật thần bí. Lúc nhìn thấy người đàn ông đó lạnh lùng đặt tầm mắt lên người mình, cô ta hoảng sợ đến mức nắm chặt góc váy, lấy hết dũng khí hỏi:
Cô Hạ... Cô ấy làm sao vậy?
Phong Quang ngủ rồi.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy ấm áp. Bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không kiềm được nghĩ rằng đây là một anh chàng tốt, rất yêu thương và che chở cho bạn gái mình.
Nhưng Lạc Thần Hi sợ hãi:
Buổi họp báo bắt đầu rồi, hay là... hay là để tôi gọi cô Hạ dậy, tôi đưa cô ấy sang đó.
Lạc Thần Hi!
Đột nhiên hắn gọi cả họ và tên cô ta, điều này làm trái tim cô ta run lên vì sợ hãi:
Có... có chuyện gì?
Hắn mỉm cười, sau đó dùng giọng điệu vô cùng xấu xa nói:
Khuôn mặt này của cô, bất luận ở thế giới nào, thật sự cũng làm tôi cảm thấy chán ghét, nếu không phải cô... Nhưng thật đáng tiếc, tôi không thể giết cô.
Rất lâu rất lâu trước đây, đương nhiên, cách nói rất lâu này là đối với Phong Quang. Hắn từng nghĩ sẽ giải quyết người phụ nữ chuyên gây cản trở này nhưng sau khi Phong Quang biết được, cô đã liên tục chiến tranh lạnh với hắn một tháng, vì người mà hắn muốn giết là em gái của cô.
Điều khiến hắn cảm thấy canh cánh trong lòng, chính là chỉ cần Phong Quang đồng ý, hắn có thể vì cô mà giết bất kỳ ai. Cho dù đây là một thế giới có pháp luật, hắn cũng sẽ làm rất nhẹ nhàng, hơn nữa bất kỳ ai cũng không thể nhận ra thủ phạm là hắn, hắn rất có tự tin về điều này.
Theo những gì vị bác sĩ tâm lý đó nói, đối với loại người có nhân cách phản xã hội như hắn, sự tồn tại của Phong Quang chính là ràng buộc của hắn, là giới hạn bảo vệ nhân tính của hắn.
Dù cho hắn luôn cảm thấy nghi ngờ, nhân tính là gì?
Hắn muốn làm gì thì cứ làm cái đó là được, nhưng vì để Phong Quang cảm thấy vui, vì để cô thích hắn hơn một chút, hắn cũng nguyện ý ngụy trang bản thân thành một người nhân từ và có lòng yêu thương.
Tuy Lạc Thần Hi không hiểu sát ý mà người đàn ông này dành cho mình là vì sao, nhưng điều này không cản trở cô ta vì câu nói
Không thể giết cô
vừa rồi của hắn mà sắc mặt trở nên trắng bệch. Một lần nữa cô ta nhìn sang Phong Quang, miễn cưỡng đè nén nỗi sợ hãi của mình xuống:
Anh muốn đưa cô Hạ đi đâu?
Cô ấy ở bên cạnh tôi, không đi đâu cả.
Ở bên cạnh hắn… Nhưng hắn là ma, nếu nói thế, vậy chẳng phải hắn muốn Hạ Phong Quang phải…
Anh không thể đưa cô ấy đi!
Lạc Thần Hi không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí nói câu này. Cô ta chỉ biết, bản thân không thể cứ giương mắt nhìn một mạng người tan biến.
Hắn bất ngờ
Ồ
lên một tiếng:
Phong Quang là của tôi, tại sao tôi không thể đưa cô ấy đi.
Anh! Người ma khác biệt… Nếu anh giết cô ấy, cho dù biến thành ma cô ấy cũng sẽ hận anh!
Tôi nói muốn giết Phong Quang lúc nào chứ?
Hắn cúi đầu, hôn lên hàng lông mày thanh tú của cô gái đang nằm trong lòng:
Tôi đang cứu cô ấy, tôi muốn cô ấy trở về bên cạnh tôi.