Chương 351: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (49)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 949 chữ
- 2022-02-06 08:32:58
Biểu cảm của hắn vô cùng dịu dàng quyến luyến nhưng sống lưng Lạc Thần Hi lại lạnh toát.
Tôi nói quả không sai, cô đúng là quá chướng mắt. Nếu muốn loại bỏ cô khỏi thế giới này, chỉ cần xóa đi ký ức của Phong Quang là được…
Hắn cẩn thận suy xét, nở một nụ cười gian xảo nhìn Lạc Thần Hi.
Trong hành lang, bóng đèn sau lưng hắn lần lượt vụt tắt. Bóng đen u ám làm người khác hoảng sợ cũng ập đến, tốc độ lan truyền của bóng đen đó cực nhanh, giống như một con dã thú khổng lồ đang há mồm, chờ đợi nuốt thức ăn vào bụng mình vậy.
Lạc Thần Hi muốn xoay người bỏ chạy nhưng khí thế này lại quá đáng sợ làm cô ta không tài nào cử động được. Cô ta nhắm mắt lại, chính vào lúc bóng đen đó chạm vào cô ta, bỗng nhiên mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không ập đến, Lạc Thần Hi từ từ mở mắt. Thế nhưng, trước mắt cô ta chỉ còn lại dãy hành lang trống rỗng, bất luận là người đàn ông đáng sợ đó hay Phong Quang đều biến mất không chút dấu vết, hệt như một giấc mơ vậy.
Đôi chân Lạc Thần Hi mềm nhũn ra, ngồi bệt xuống đất, cô ta vẫn còn cảm thấy sợ.
…
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện, theo tín hiệu từ máy móc trong phòng bệnh truyền đến, các bác sĩ vội vã chạy đến căn phòng được dặn dò phải vô cùng lưu ý này, thế nhưng lúc đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Anh chàng được chuẩn đoán cơ hội tỉnh lại chỉ có 10% này, lúc này đang ngồi trên giường bệnh và trong lòng anh ta còn có một cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ. Các bác sĩ không nhìn thấy gương mặt cô gái đó, vì hắn đang ôm cô vào lòng, để mặt cô dán vào lồng ngực mình.
Trong bầu không khí im lặng cổ quái này, anh chàng trên giường bệnh ngẩng mắt lên, hắn mỉm cười đầy mê hoặc, dùng ngữ khí dịu dàng thân thiện nói:
Cút ra ngoài.
Các bác sĩ ngơ ngác, chẳng dám nói tiếng nào, liền lui ra ngoài còn vô cùng khéo léo đóng cửa lại.
Sau khi người ngoài đều đi khỏi, anh chàng tên Ôn Quỳnh đó đưa tay đặt lên đôi má của cô gái xinh đẹp, hắn vừa nặng tình vừa tiếc nuối thở dài:
Em xem, đến cuối cùng anh vẫn bị ý thức của em trói buộc.
Vì cô không muốn hắn giết người, thế nên khoảnh khắc hắn muốn giết Lạc Thần Hi, nguyên tắc cơ bản thuộc về thế giới này của cô đã bắt đầu cưỡng chế đưa hắn trở về đây. Lạc Thần Hi là nữ chính, cô ta không thể chết.
Ôn Quỳnh… Hắn và Ôn Quỳnh có chút khác biệt nhưng lại dường như chẳng có gì khác biệt, thế nên có lẽ cũng có thể gọi hắn là Ôn Quỳnh. Sau khi hắn không còn cách nào khác, lại trở nên vui vẻ nói:
Bất luận ở thế giới nào, em chung quy vẫn sẽ yêu tôi. Phong Quang, đây là số mệnh của em, đời đời kiếp kiếp, chúng ta định sẵn sẽ mãi mãi bên nhau.
Hắn biết cô hiện đang bị cưỡng chế chìm vào giấc ngủ vốn không thể nghe những lời mà hắn nói nhưng hắn vẫn muốn đem hết tất cả những lời trước đây chưa từng nói, nói cho cô nghe, một nụ cười hiện trên khóe môi, nụ cười này, có một chút đau khổ:
Em nói tôi không yêu em, tôi không hiểu tình yêu là gì. Nhưng tôi biết rất rõ, nếu mất đi em, thế giới sẽ không còn ý nghĩa để tồn tại nữa. Phong Quang, nếu điều đó cũng xem là tình yêu, vậy đúng là tôi đã yêu em đến khắc cốt ghi tâm. Tôi nghĩ đủ mọi cách để em gả cho tôi, là vì tôi muốn dựa vào tờ giấy hôn thú đó để có tư cách giữ chặt em. Tôi nhốt em trong căn phòng của chúng ta, cũng chính vì tôi đã bắt đầu sợ hãi… em sẽ yêu một người đàn ông khác. Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù gì cả, sự tuyệt vọng của em là vì tôi. Bây giờ, sự hồi sinh của em cũng phải vì tôi.
Trước kia có người nói với hắn, sự cố chấp của hắn đối với cô, chẳng qua chỉ vì trong cuộc sống nhàm chán hơn hai mươi năm cuối cùng cũng tìm thấy một chuyện thú vị nên mới bất chấp tất cả khăng khăng giữ cô bên mình. Có lẽ đợi sau khi hứng thú này mất đi, cô so với những người từng bị hắn thờ ơ, lạnh nhạt vốn chẳng khác biệt gì.
Thậm chí có thể nói, hắn cũng từng cảm thấy như vậy.
Nhưng sau đó, rất nhanh hắn đã hiểu ra, Phong Quang đối với hắn mà nói là một loại độc, một loại độc không có thuốc chữa. Chấp niệm của hắn đối với cô, hoàn toàn không đơn giản chỉ là chấp niệm.
Trước khi thời gian của cô sắp bắt đầu lại, hắn hôn lên môi cô, mang theo sự lưu luyến không nỡ.
Phong Quang, em sắp trở lại rồi, tôi đang đợi em…
Hắn hạ thấp giọng nói:
Còn cả Tiếu Tiếu của chúng ta… con bé cũng đang đợi em.