Chương 401: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (39)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 785 chữ
- 2022-02-07 11:15:11
Phong Quang lên mặt cụ non nói:
Chỉ kiếp này thôi, chuyện tương lai không nói trước được, có lẽ kiếp sau chàng sẽ gặp được nữ nhân khác, thích nữ nhân khác thì sao?
Sẽ không đâu.
Hắn nắm chặt tay cô đặt lên ngang hông mình:
Đời đời kiếp kiếp, ta sẽ chỉ yêu Phong Quang thôi.
Cô cảm động:
Biết đâu ta chỉ sẽ xuất hiện ở bên cạnh chàng kiếp này thôi thì sao?
Nếu quả thật là như vậy, ta sẽ tìm cách để đi đến thế giới mà nàng tồn tại.
Hắn cầm lấy tay cô, đặt lên miệng hôn một cái:
Phong Quang, ta nhất định sẽ quấy rầy nàng đời đời kiếp kiếp. Nàng sống, ta sống, nàng chết, vậy ta cũng sẽ chết.
Hắn sẽ không để cho cô rời đi, đây là một kỳ hạn còn dài hơn vĩnh viễn.
Sự cố chấp trong đôi mắt đen của hắn làm cho cô ngẩn ra. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ sẽ nghe được lời cố chấp như vậy từ trong miệng một người chí công vô tư như hắn. Điều đó khiến trái tim cô lại đập loạn lên.
Trước kia, cô cũng không nhớ nữa, hình như cũng có một người đàn ông nói muốn quấy rầy cô đời đời kiếp kiếp, người đó là ai, cô không nhớ ra, đó là thế giới nào, cô cũng không nhớ rõ.
Đột nhiên, cô có một sự sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Phương Việt nhìn thấy sự sợ hãi từ từ dâng lên trong đáy mắt cô, trái tim hắn giống như bị bóp chặt lấy, không thở nổi. Hắn ôm chặt cô vào trong lòng, nhỏ nhẹ nói:
Phong Quang, nàng yên tâm, ta sẽ không làm nàng tổn thương đâu. Ta chỉ là... chỉ là vì quá yêu nàng, nên ta không cách nào tưởng tượng nổi một ngày không có nàng, ta sẽ phải chịu đựng thế nào thôi.
Trước khi chưa gặp cô thì thôi đi, trong cuộc sống của hắn vĩnh viễn đều có quy luật, lúc nào thức dậy, lúc nào luyện kiếm, lúc nào đi ngủ. Nhưng bởi vì gặp Phong Quang, tất cả mọi chuyện đều lộn xộn hết lên. Hắn dậy sớm hơn, lấy Hàn Uyên Kiếm ra cũng chỉ yên lặng nhìn nó, cũng ngủ muộn hơn, đơn giản chỉ là vì không muốn để lỡ giọng nói của cô.
Phong Quang đột nhiên cảm thấy mình quá có tố chất thần kinh rồi, cô buồn bực nói:
Ta không sợ, chỉ là đang suy nghĩ, chàng muốn rửa sạch tội danh, phải rửa sạch thế nào đây?
Người hãm hại sau lưng hắn là trưởng lão Nhất Mộc đạo nhân người người tôn kính, mà tội danh của Phương Việt đã truyền bá đến tất cả mọi người rồi, những quần chúng kia sẽ tin ai, không khó đoán.
Phương Việt im lặng một lúc:
Ta muốn về Huyền Môn, tìm... Nhất Mộc.
Chàng điên rồi!
Phong Quang ngẩng đầu lên khỏi lòng hắn:
Huyền Môn là địa bàn của lão ta, nếu như chàng trở về, há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?
Ta sẽ không để cho những người khác biết ta trở về Huyền Môn.
Hắn xoa đỉnh đầu cô, giống như đang xoa dịu cô:
Ta biết... Nhất Mộc ông ta hai mươi bảy hàng tháng đều sẽ bế quan ngộ đạo trong chùa Minh Âm, có lẽ ông ta không biết ta bị thương nặng như vậy mà có thể hồi phục nhanh đến thế. Hôm nay đã là hai mươi tám rồi, đợi đến hai mươi bảy tháng sau, cho dù không thể rửa sạch tội danh của ta, ta cũng phải báo thù cho Cán Kiếm trưởng lão.
Hôm đó hắn tin lời của Nhất Mộc đạo nhân, lẻn vào thư phòng của Cán Kiếm trưởng lão, không ngờ lại nhìn thấy thi thể của Cán Kiếm. Sau đó chính là các sư đệ sư muội xông vào, rồi tin tức truyền tới, phát hiện ra Thiên Viên Địa Phương mất trộm đã lâu ở trong phòng hắn.
Không phải Phương Việt chưa từng nghi ngờ nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không thể nào tin vào cái nghi ngờ này. Đến tận ngày hôm đó, một kiếm kia đâm xuyên qua cơ thể hắn, cũng hoàn toàn cắt đứt tình cảm sư đồ của bọn họ rồi.
Mà Cán Kiếm trưởng lão... đến nay Phương Việt vẫn còn nhớ dáng vẻ ông ấy lúc dạy hắn kiếm thuật, hắn không thể nhìn ông ấy chết oan được.
Phong Quang nghiêm túc nói:
Chàng đi tìm lão ta cũng được, nhưng nhất định phải dẫn ta theo.