Chương 402: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (40)



Phong Quang...



Không được cự tuyệt. Nếu chàng đã muốn đi, vậy ta cũng nhất định phải đi. Ta không có ở bên cạnh chàng, ngộ nhỡ chàng lại bị cái lão thất phu đó lừa thì làm thế nào? Chàng nhìn đi bây giờ chàng và ta đã như vậy rồi, vậy tương lai ta cũng khó mà xuất giá nữa, nếu như chàng xảy ra chuyện, vậy không phải là ta phải ở goá à?
Cô nói rồi cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại, giọng nói ngọt ngào cũng làm cho trái tim hắn run rẩy. Không sai, cô chính là đang làm nũng.

Phương Việt đương nhiên là không chịu nổi cô làm nũng rồi, vẻ mặt hắn ôn hòa, dùng giọng nói để dỗ trẻ con nói:
Không cần lo lắng, ta sẽ không lơ là nữa.



Phương Việt, chàng không dẫn ta theo, có tin ta lập tức tìm người xuất giá không hả?


Mặt Phương Việt lạnh lại, nhưng vẫn cười dịu dàng:
Trừ ta ra, Phong Quang còn muốn gả cho ai?


Phong Quang bỗng kinh sợ:
Chàng đừng mơ doạ ta. Nam nhân trên đời này nhiều vô kể, ta không tin dựa vào nhan sắc của ta mà lại không thể tùy tiện tìm một nam nhân để gả?



Nhưng Phong Quang cũng mới nói, nàng và ta đã xảy ra quan hệ như vậy, nàng sẽ rất khó gả cho người khác.



Vậy...
Cô bí từ, hồi lâu mới nói tiếp:
Phẩm chất quyến rũ của ta có thể làm cho bọn họ xem nhẹ những thứ này.


Phẩm chất quyến rũ...

Câu nói này ngược lại khá đáng tin, trước khi chính thức nhìn thấy cô, không phải là hắn bị cái gọi là
phẩm chất quyến rũ
của cô thu hút à?

Ngón tay thon dài của Phương Việt xoa cằm cô:
Phong Quang nói muốn gả cho người khác là thật sao?



Nếu như chàng muốn vứt ta lại để đi đến cái chỗ nguy hiểm đó thì chính là thật.
Ánh mắt Phong Quang nhìn thẳng vào hắn mà không chút né tránh, lộ ra quyết tâm không thể lay chuyển của mình.

Một tiểu nha đầu cố chấp.

Phương Việt thầm nghĩ trong lòng. Hắn im lặng rất lâu, hôn lên môi cô:
Được, ta dẫn nàng theo.


Hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Phong Quang còn chưa vui vẻ được bao lâu đã thấy hắn lại lật người phủ lên người mình, cô cố gằng dùng hai tay đẩy vai hắn:
Này, ban ngày ban mặt, chàng muốn làm gì hả?


Hắn nho nhã phun ra hai chữ:
Làm nàng.


Lúc Phong Quang ngây người, cơ thể không mặc y phục trong chăn bỗng dưng bị hắn chen vào giữa hai chân. Hắn cũng ngựa quen đường cũ tiến vào nơi khiến cho hắn mất hồn đó, lúc cảm nhận được sự thít chặt quen thuộc kia, hắn vùi đầu vào cổ cô thoải mái thở ra một hơi.

Cơ thể cô dần dần bị hắn gợi lên khoái cảm, Phong Quang vừa xấu hổ vừa giận gọi hai chữ:
Phương Việt!



Kêu lớn hơn chút nữa...
Hắn cắn tai cô nói:
Ta thích nghe tiếng kêu của Phong Quang.


Phong Quang cắn môi không chịu phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Phương Việt cười, hôn lên môi cô không cho cô cắn môi nữa, như vậy hắn sẽ đau lòng. Nhân lúc cô mê mẩn trong nụ hôn, hắn lại hung hăng va chạm, Phong Quang khó tránh được không phản ứng kịp, phát ra một tiếng nỉ non.

Cô thấy hắn mỉm cười hài lòng, không nhịn được hung dữ cắn vai hắn một cái, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm cắn mạnh quá, đáng thương như cô vợ nhỏ hỏi:
Chàng... rõ ràng bình thường là một người đứng đắn như vậy... ưm... sao đến bây giờ... đến bây giờ, lại...


Lại như sói như hổ thế hả?

Hắn cười khẽ:
Không phải Phong Quang đã từng nói rồi à? Đối xử với nữ nhân mình yêu, thường ngày nam nhân phải dịu dàng, ở trên giường phải bá đạo, cho dù đối phương không yêu mình, cũng phải yêu cơ thể của mình.


Phong Quang nghẹn họng không nói nổi, vậy mà cô lại đào hố tự chôn mình như thế!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.