Chương 403: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (41)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 867 chữ
- 2022-02-07 11:15:11
Một nam nhân độc thân hơn hai mươi năm, đột nhiên khai trai, vậy thì đúng là không thể chỉnh đốn được, sau khi biết mùi vị trần thế rồi, không thể tự thoát ra được nữa.
Mỗi lần không cần chờ đếm ban đêm, Phương Việt đều sẽ nghĩ trăm nghìn cách để dày vò Phong Quang. Là người tu tiên, sức chịu đựng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng Phong Quang sức khoẻ dồi dào cũng phải lực bất tòng tâm ở trước mặt Phương Việt. Mà đối với Phương Việt, việc
vận động thân mật
với Phong Quang, ở trong mắt hắn dường như đã là bài tập phải hoàn thành trước khi ngủ, giống như trước kia mỗi ngày hắn phải luyện kiếm thuật một giờ vậy.
Cũng vì thế, Phong Quang ngày càng dậy muộn hơn, sự bất mãn của Tôn đại phu càng ngày càng lớn hơn. Bởi vì hai người sống nhờ ở y quán, trước kia Phong Quang đều sẽ chủ động sắp xếp dược liệu, nhưng bây giờ thì hay rồi, đến bữa trưa còn chưa chắc có thể nhìn thấy bóng dáng cô nữa, đúng là làm cho ông ta tức giận phùng mang trợn mắt mà!
Trâm bạch ngọc chỉ có thể bù được tiền thuốc men cho Phương Việt, bọn họ ăn ở ở đây, còn phải tính tiền khác nữa, nhưng còn chưa đợi ông ta đưa ra ý kiến, Phong Quang và Phương Việt buổi chiều mới bước ra khỏi phòng đã cùng xuất hiện ở trước mặt ông rồi.
Phương Việt nói:
Mấy ngày qua, đa tại sự chăm sóc của Tôn đại phu, bây giờ vết thương của ta đã gần khỏi hẳn, cũng nên cáo từ rồi.
Vậy thì quá tốt!
Tôn đại phu kích động đập bàn:
Hai người các ngươi đi nhanh lên, lão già ta đây không muốn nhìn thấy cặp phu thê các người ân ái nữa, đúng là đau răng mà!
Phong Quang lẩm bẩm:
Chúng ta chẳng thèm ở lại đâu.
Vậy thì tốt, ta cũng không định giữ các ngươi lại!
Tôn đại phu nói:
Cái trâm bạch ngọc đó của ngươi là tính vào tiền thuốc men, các chi phí khác ta cũng không tính với các ngươi nữa, các ngươi đừng mong lấy lại cái trâm bạch ngọc đó.
Ai nói với ông là chúng tôi định lấy lại? Chúng tôi giống người không có uy tín như vậy à? Ngược lại là ông...
Phong Quang chậc chậc hai tiếng:
Thu gọn cái đuôi hồ ly lại đi, đỡ cho bị đạo sĩ nào bắt được.
Hắc, nhìn ra thân phận thật sự của ta rồi à? Nhìn ra rồi... tiểu nha đầu ngươi cũng chưa chắc có thể đánh thắng ta đâu.
Tôn đại phu dương dương vuốt râu.
Phương Việt tùy ý nói:
Nếu như thêm ta nữa, sợ là Tôn đại phu chỉ có thể liều chết một trận thôi.
Sắc mặt Tôn đại phu đen lại, thanh niên này nói đúng là không sai, trẻ tuổi mà có tu vi như vậy, ông ta sống hơn nghìn năm cũng khó gặp một người như thế, lần này còn gặp được hẳn hai người. Luận về đơn thương độc mã thì trong bọn họ cho dù là ai cũng không nắm chắc sẽ có thể thắng ông ta, nhưng nếu như hai người cùng lên...
Bộ xương già này của ông ta sẽ nguy hiểm rồi.
Tôn đại phu nhìn ra, nam nhân này là đang chống lưng cho nữ nhân kia.
Hừ, là tình nhân thì ghê gớm lắm à?
Nhưng thật sự là rất ghê gớm.
Phương Việt chắp tay:
Tôn đại phu, chúng ta xin cáo từ trước.
Hắn biểu hiện tao nhã lễ độ, không giống với người vừa vì nữ nhân của mình mà ra mặt uy hiếp một ông già.
Tôn đại phu liếc Phong Quang dương dương đắc ý, hừ một tiếng:
Đi nhanh đi nhanh đi, bớt chướng mắt Tôn gia gia đây!
Phương Việt dắt tay Phong Quang, nói một tiếng
cáo từ
rồi cùng Phong Quang ra khỏi y quán, rất nhanh đã biến mất ở trong đám người đi đường.
Tôn đại phu không hề có chút không nỡ nào cả. Ông ta mới vừa quay về quầy, một nam nhân khôi ngô lẳng lơ đã xô cửa vào, hắn còn ôm một nữ nhân vô cùng xinh đẹp trong lòng.
Nam tử dáng vẻ diêm dúa loè loẹt nói:
Cha, con đưa người con thích về rồi.
Hoá ra nam nhân này là con trai của Tôn đại phu, Tôn đại phu nhìn thấy con trai đã lâu không gặp, ngẩn ra một lúc:
Sao nữ nhân này lại bất tỉnh?
Nàng ấy không chịu đi theo con, con chỉ có thể làm như vậy.
Trên người nàng ta... tiên khí rất mạnh.
Nam nhân cười diêm dúa lẳng lơ, nếu như Phong Quang ở đây sẽ cảm thấy hắn cười cực kỳ giống Thương Bạch Tử:
Nàng ấy tên là Thương Thương, là đại sư tỷ của Tiểu Tuế Phong.
Tôn đại phu suýt nữa ném bàn tính trong tay mình qua.
Đại sư tỷ của Tiểu Tuế Phong là người hắn có thể tùy tiện trói về à!?