Chương 413: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (51)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 740 chữ
- 2022-02-07 11:15:12
Phong Quang cân nhắc một lúc:
Ngươi nói hình như cũng có lý.
Hừ, cũng không biết sao đại sư huynh lại bị ngươi lừa đi, lại còn có hài tử với ngươi nữa. Ôi, hết cách rồi, vậy ta chỉ có thể thuận tiện đưa cả ngươi ra ngoài thôi.
Mộc Ninh thở dài buồn bã. Theo nàng ta thấy, đại sư huynh của nàng ta chính là đoá hoa trên đỉnh núi cao, cao không thể với tới, chỉ có thể đứng xa nhìn. Đến nàng ta còn không có được đại sư huynh, sao lại bị nữ nhân này nhanh chân đến trước chứ?
Phí lời, đó là vì nhân duyên của nàng ta tên là Dạ Cẩm!
Phong Quang kéo vạt áo Phương Việt, kiễng chân nói bên tai hắn:
Thế nào, nàng ta có đáng tin không?
Sư muội, muội ấy... quả thực không giống các sư đệ kia.
Phong Quang nghe thấy cũng gật đầu. Thật ra Mộc Ninh chính là Lê Khanh, nữ chủ của tiểu thuyết ngôn tình, làm gì có thiết lập nham hiểm ác độc chứ, mọi người nói có phải không?
Vậy được, chúng ta đi cùng ngươi.
Thấy Phương Việt muốn nói gì đó, cô lại thêm một câu:
Chàng bế con.
Phương Việt ngậm miệng lại.
Mộc Ninh dẫn bọn họ đi lên mật đạo dùng thuật chú che mắt giấu đi từng chút một, mặc dù nàng ta lười tu luyện thuật pháp, nhưng những trò vặt vãnh để hoàn thành ý đồ xấu của nàng ta thì lại học rất nghiêm túc. Chẳng hạn như cái mật đạo này, thật sự không ít người có tu vi cao thâm hơn nàng ta cũng không phát giác ra được.
Phong Quang đi ở giữa, đặc biệt tách Mộc Ninh và Phương Việt ra. Kể từ sau khi biết Phương Việt chính là Sở Du, trái tim cô khó tránh có chút trống rỗng, chỉ sợ hắn sẽ bị hào quang nữ chủ thu hút. Phương Việt không hiểu sự lo lắng của cô, hắn cứng đờ bế đứa bé, vẻ mặt im lặng khiến cho người ta cảm thấy ủy khuất.
Hắn không thích bế con, chỉ thích ôm Phong Quang. Nhưng từ sau khi Mộc Ninh xuất hiện, Phong Quang chỉ nhìn Mộc Ninh mà rất ít nhìn hắn, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Càng đi vào trong mật đạo, Mộc Ninh hoạt bát cũng càng ít nói đi. Nàng ta đột nhiên dừng bước, nhẹ giọng nói:
Đại sư huynh, huynh sắp đi rồi, nhất định là sẽ không trở về Huyền Môn nữa, Mộc Ninh muốn nói với huynh mấy câu, được không?
Phương Việt liếc nhìn Phong Quang, thấy cô cũng không phản đối, mới trả lời:
Muội muốn nói với ta cái gì?
Muội... muội hi mong sau này đại sư huynh đừng quên Mộc Ninh. Đối với Mộc Ninh, đại sư huynh vĩnh viễn luôn là đại sư huynh.
Nàng ta vòng qua Phong Quang đi tới trước mặt Phương Việt.
Một khắc chạm vai kia, Phong Quang nhìn thấy con ngươi của Mộc Ninh dường như có một giây biến thành màu xanh lá cây.
Mộc Ninh giơ tay ra, dường như muốn chạm vào Phương Việt:
Đại sư huynh...
Phương Việt!
Chuông cảnh báo vang lên trong đầu Phong Quang. Đáng chết là bởi vì sau khi sinh con, thể lực của cô vẫn chưa khôi phục, đến mấy thuật pháp từ xa đều không thi triển được. Cô chỉ có thể nhanh chóng ngăn ở trước người Phương Việt, sau đó, là tiếng lưỡi dao đâm vào cơ thể cô.
Hai mắt Mộc Ninh vô thần, thần sắc dại ra mà chủy thủ trong tay nàng ta đã đâm vào ngực Phong Quang rồi.
Phong Quang!
Phương Việt hất Mộc Ninh ra, dùng một tay ôm lấy Phong Quang sắp ngã xuống đất.
Mộc Ninh ngã xuống phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Phong Quang thở hổn hển, cô rất đau, ít nhất cô vẫn có thể lạc quan nghĩ, nỗi đau này nhẹ hơn sinh con nhiều. Cô nhịn đau nói:
Mộc Ninh nàng ta... nàng ta trúng đồng thuật của Nhất Mộc... Chàng đừng buồn...
Cô biết hắn nặng tình nghĩa đồng môn nhất. Mộc Ninh coi như là sư muội có giao tình khá sâu với hắn, có thể có một đồng môn đứng bên cạnh hắn, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ. Cô không muốn thấy hắn buồn.