Chương 436: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (2)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 969 chữ
- 2022-02-07 11:15:15
Trong cô nhi viện của thành phố A, hôm nay có một người khách lạ đến. Tất cả trẻ em đều được viện trưởng nhắc nhở từ trước, người hôm nay đến là nhà giàu nhất ở thành phố A, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hạ thị, ông ấy đến đây để nhận nuôi con, dùng để... làm bạn chơi cùng với con gái độc nhất của ông ấy.
Trong thế giới của trẻ con, bọn chúng vẫn không hiểu cái gì là đấu đá nhau. Bọn chúng chỉ biết, nếu như biểu hiện tốt thì bọn chúng sẽ có thể rời khỏi cái cô nhi viện chật chội này, sống trong nhà cao cửa rộng, mặc quần áo đẹp.
Chí ít, viện trưởng đã nói với bọn chúng như vậy.
Một chiếc xe màu đen xuất hiện đúng giờ trước cổng cô nhi viện, tất cả trẻ em đều xếp hàng ngay ngắn theo chiều cao, giống như hàng hoá đang đợi để được khách hàng lựa chọn.
Một người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống, nhìn ông ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, dấu vết của năm tháng càng khắc sâu thêm sự anh tuấn của ông ấy, bị đôi mắt sắc bén của ông ấy nhìn chằm chằm, giống như có thể dễ dàng bị nhìn thấu. Ông ấy không vội rời khỏi xe, mà sau khi xuống xe lại đi đến cửa sau mở cửa xe ra, dắt một đứa bé gái mặc váy màu đỏ xuống.
Đứa bé gái sáu bảy tuổi, tóc đuôi gà năng động, dùng một sợi dây đỏ cột lên. Nó ôm một con gấu bông nhỏ, lúc bước đi túm tóc đuôi gà lắc qua lắc lại sau gáy, vô cùng đáng yêu. Trên thực tế, nó cũng thật sự trắng trẻo, xinh xắn, dễ thương.
Đứa bé gái này không giống với bọn trẻ trong cô nhi viện, nó là tiểu công chúa được cưng chiều hết mực, xinh xắn đáng yêu nhưng lại là vẻ đẹp cao cao tại thượng.
Hạ Triều dắt tay của cô bé, đi đến trước mặt bọn nhỏ, dịu giọng nói:
Phong Quang, tất cả các bạn nhỏ đều ở đây, con muốn em gái, em trai, hay là muốn anh trai, chị gái?
Con muốn anh trai!
Phong Quang lớn tiếng trả lời.
Hạ Triều nhìn viện trưởng, viện trưởng lập tức chọn mấy đứa bé trai lớn hơn Phong Quang ra, cười nói:
Mời Hạ tiểu thư xem, những bạn nhỏ này đều có thể làm anh trai của cháu.
Phong Quang nhỏ bé đi vòng quanh một hàng trẻ con, dường như nó chưa nắm chắc. Một lúc sau, nó lại trở lại trước mặt đứa bé trai đầu tiên, thấy cậu bé đột nhiên căng thẳng nắm chặt vạt áo của mình, nó không hiểu ngẩng đầu hỏi:
Anh không muốn làm anh trai của em à?
Đứa bé trai khựng lại:
Đúng.
Lần này, Hạ Triều cũng cau mày nhìn về phía cậu.
Viện trưởng vội vàng cười xòa:
Hạ tiên sinh, Quý Miên trước giờ là đứa bé nghe lời nhất trong viện của chúng tôi, cũng không biết hôm nay bị làm sao nữa, để tôi gọi người dẫn nó đi dạy dỗ thật tốt.
Viện trưởng nháy mắt, bảo vệ đứng bên cạnh định đi qua kéo đứa bé trai rời đi.
Phong Quang chặn ở trước mặt đứa bé trai ầm ĩ lên:
Mấy người không được động vào anh ấy, tôi vẫn còn có chuyện chưa hỏi anh ấy xong!
Viện trưởng nhìn về phía Hạ Triều ung dung thản nhiên, lại cười hiền lành nói:
Hạ tiểu thư muốn hỏi cái gì?
Tại sao anh không muốn làm anh trai của em?
Phong Quang không để ý đến viện trưởng đó, mà kéo ống tay áo Quý Miên tò mò hỏi cậu:
Nếu anh đồng ý làm anh trai của em, vậy thì anh có thể ở cùng nhà với em, có thể cùng học cùng chơi với em, không tốt à?
Đứa bé trai mười ba tuổi cúi đầu xuống, cười điềm đạm:
Bởi vì anh không muốn bỏ em gái của mình lại.
Anh!
Cô bé năm tuổi chạy ra khỏi đám trẻ, ôm lấy cánh tay cậu bé, nó nhút nhát nhìn Phong Quang, ngược lại có chút đáng thương.
Phong Quang hỏi:
Đây chính là em gái của anh à?
Đúng thế.
Ừm…vậy nhất định tình cảm của hai người rất tốt, em không thể làm người xấu tách hai người ra được.
Viện trưởng vội vàng cười dịch lên:
Hạ tiểu thư cháu xem, ở đây vẫn còn rất nhiều anh trai nhỏ rất tốt nữa….
Ba!
Phong Quang trước sau như một không nhìn viện trưởng, mà gọi ba mình:
Chúng ta dẫn cả hai người họ về đi.
Vẻ mặt trầm tĩnh của Quý Miên khựng lại.
Hạ Triều cười nói:
Trước khi ra ngoài, ba chỉ đồng ý là cho con nuôi một đứa bé thôi.
Đúng thế… đây là giao hẹn của chúng ta.
Cô bé phiền não, hình như số phận của anh ta cũng chỉ có thể ở lại chỗ này, nhưng Quý Miên không có bất cứ chút thất vọng nào.
Vậy được rồi!
Phong Quang đi tới ôm lấy cánh tay bên kia của Quý Miên, cười hì hì nói:
Ba không cần nhận nuôi anh ấy, con sẽ chịu trách nhiệm nuôi anh ấy, như vậy không tính là vi phạm giao hẹn của chúng ta rồi!
Quý Miên cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô bé kia. Cậu đột nhiên có một nhận thức, Hạ Phong Quang là một tiểu nha đầu biết tuân thủ giao hẹn, cũng là một nha đầu ngốc, ngây thơ non nớt.
Ừm… đây chính là cảm giác đầu tiên của Quý Miên mười ba tuổi đối với Phong Quang.