Chương 437: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (3)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 762 chữ
- 2022-02-07 11:15:14
Biệt thự xinh đẹp, phòng ốc tinh xảo. Quý Du mới năm tuổi không giống anh mình, nó vẫn hoàn toàn là một đứa bé không hiểu việc đời, cho nên lúc thấy phòng hoàn toàn khác cô nhi viện, nó đã bị tất cả trước mắt làm cho kinh ngạc, sau đó dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu đi tham quan phòng của mình.
Quý Du cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ, nhưng Quý Miên thì lại ngược lại. Lúc ở cô nhi viện, cậu là một đứa bé ngoan yên tĩnh nghe lời. Ở trong ngôi nhà lớn của Hạ gia, cậu vẫn yên tĩnh như thường lệ, khiến cho người khác không khỏi liên tưởng, nếu như cầm một cái dao chỉ vào cậu, có phải cậu cũng sẽ vẫn ung dung như vậy không.
Phong Quang rất tò mò, cho nên nó thật sự làm như vậy, chạy tới sau lưng Quý Miên, nó lấy ra một thứ đồ nhọn cứng chọc vào sau lưng cậu:
Đứng im!
Quả nhiên Quý Miên không động đậy, đến đầu cũng không nghiêng đi chút nào, chỉ dịu giọng hỏi:
Em muốn làm gì?
Anh không sợ em à?
Bởi vì phản ứng của cậu quá mức bình tĩnh, Phong Quang mất hứng thu đồ lại, nó đi tới trước mặt cậu, tò mò chớp mắt.
Tại sao phải sợ?
Quý Miên nhìn cô bé cao đến bên eo mình, đồng thời cũng nhìn thấy cái đồ có mỏ nhọn nó cầm trong tay là ống tiết kiệm hình con vịt vàng vô cùng đáng yêu.
Phong Quang nghiêng đầu:
Bởi vì nói không chừng là em cầm dao thì sao.
Em sẽ không cầm dao.
Sao anh lại biết là em sẽ không cầm dao.
Quý Miên cười:
Trực giác.
Trực giác của anh thật là lợi hại…
Thật sự là nó sẽ không cầm dao. Ở trong thế giới khoa học này, nó sẽ cảm thấy loại đồ sắc bén rất nguy hiểm. Lại ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, nó ngọt ngào hỏi:
Anh có thích căn phòng này không? Em mới vừa đi qua chỗ Quý Du, nghe thấy em ấy rất thích phòng của mình. He he, phòng của hai người đều là em đích thân bố trí đấy.
Đúng thế, căn phòng này dùng màu hồng làm chủ đạo, đại khái là con gái thì sẽ thích, đáng tiếc Quý Miên không phải là con gái.
Cậu khẽ nhướn mí mắt lên:
Thích.
Xem đi, cậu vĩnh viễn biết phải nói thế nào mới có thể làm cho người khác vui vẻ.
Ồ…
Đáng tiếc là, Phong Quang cũng không cảm thấy cao hứng. Nhưng rất nhanh, nó đã điều chỉnh xong tâm tư của mình, cưỡng ép nhét ống tiết kiệm của mình vào trong tay cậu:
Trong này đều là tiền tiêu vặt em để dành được, sau này em cũng sẽ không tiêu tiền linh tinh mua đồ chơi và quần áo nữa, em phải để lại hết cho anh. Em đã nói em sẽ nuôi anh rồi, em sẽ còn bảo vệ anh thật tốt, nhất định em sẽ làm được.
Ống tiết kiệm Quý Miên cầm trong tay vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của cô bé, cậu mỉm cười:
Cám ơn Phong Quang.
Không cần cám ơn, bây giờ anh là anh trai của em, vậy em nuôi anh cũng là việc nên làm thôi.
Em gái nuôi anh trai… nó nói là việc nên làm, vậy thì chính là việc nên làm.
Phong Quang lại xích qua kéo tay cậu, mong đợi hỏi:
Vậy bây giờ… em cũng có thể gọi anh là anh trai rồi chứ?
Có thể.
Quý Miên khẽ cười, không thấy chút bài xích nào.
Nó lập tức cao hứng gọi một tiếng:
Anh trai!
Phong Quang.
Dạ?
Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên nó, thật sự vô cùng dễ nghe, làm cho nó say đắm.
Quý Miên xoa đỉnh đầu nó:
Nếu bây giờ anh đã là anh trai của em, vậy có phải Tiểu Du cũng là em gái của em rồi không?
Đúng vậy.
Phong Quang đã nói sẽ bảo vệ anh thật tốt, vậy cũng sẽ bảo vệ Tiểu Du thật tốt, đúng không?
Nó không chút nghĩ ngợi nói:
Đúng!
Phong Quang, đây là giao hẹn của anh và em, phải không?
Vâng…
Phong Quang sáu tuổi gật đầu:
Bảo vệ tốt cho Tiểu Du, đây là giao hẹn của em và anh trai.
Người bây giờ vẫn đang tính toán ấy, vĩnh viễn sẽ không biết được, cậu phải trả cái giá lớn thế nào cho lời nói này.