Chương 556: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (19)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 755 chữ
- 2022-02-07 11:15:29
Trở về tới quán trọ, chưởng quầy nhìn thấy hai người đi vào thì hơi tò mò hỏi:
Chẳng phải hai vị khách quan đi du sông hay sao? Sao lại về sớm thế?
Tới bờ sông ta lại phát hiện ra mình sợ nước nên đành quay lại.
Phong Quang bình thản nói dối, lại hỏi chưởng quầy:
Ta đụng phải Hựu Nhi ở bên ngoài, nó đã trở về chưa?
Trở lại rồi, còn bị mẹ của nó mắng cho một trận nữa. Cái đứa trẻ này đúng là bướng bỉnh, mẹ nó ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi nấng nó, thế mà nó chẳng biết nghe lời chút nào, hơn nữa còn làm mẹ nó lo lắng cả ngày. Cô nương không biết đâu, thằng bé này bình thường chỉ có mỗi mình mẹ nó chăm sóc, mà mẹ nó thì phải thêu khăn để kiếm tiền nên bình thường chẳng có thời gian chơi cùng nó. Vì để thu hút sự chú ý của người khác mà nó thường xuyên bịa đặt nói dối hết cái này tới cái khác.
Tư Già đứng bên cạnh Phong Quang đột nhiên mở miệng:
Không biết nó đã từng nói dối những gì rồi.
Thì chẳng phải là nhà của Trương thẩm cháy, con gà như Vương Nhị bị con chó của nhà hàng xóm cắn chết... Đúng rồi! Còn có cái gì... cái gì mà dưới sông có thủy quái nữa.
Chưởng quầy vuốt râu, cười không lấy làm để bụng lắm:
Lấy đâu ra thủy quái ăn thịt người chứ, nếu thực sự có thì chẳng phải người ở trong trấn chúng ta hằng năm đi du sông đều bị thủy quái ăn thịt hết rồi à?
Phong Quang phụ họa:
Có lẽ Hựu Nhi quá buồn chán thôi, trẻ con ấy mà, cần phải có bạn chơi mới được.
Đối với chuyện Hựu Nhi nhắc nhở hai bọn họ về thủy quái kia, Phong Quang ngậm miệng không đề cập tới.
Thị trấn này của chúng ta không có nhiều người lắm, ở tuổi của Hựu Nhi chỉ có một mình nó mà thôi. Đây cũng là chuyện chẳng có cách nào cả. Ôi chao, việc nhà của người ta, ta nhọc lòng gì chứ, tính sổ sách, tiếp tục tính sổ sách thôi.
Chưởng quầy lắc đầu, lại bắt đầu hí hoáy với bàn tính.
Phong Quang và Tư Già đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý đi lên phòng của mình. Lúc đi tới hành lang, họ gặp bà chủ gánh hát, cũng chính là người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ban sáng.
Hai vị, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Người phụ nữ cười sang sảng:
Ta còn phải cảm ơn hai vị đã chỉ đường cho chúng ta.
Phong Quang vội nói:
Phu nhân không cần khách khí.
Đường hoàn toàn là Tư Già chỉ cho nên không cần phải khách khí với cô như thế.
Người phụ nữ nói:
Ta họ Trần, tất cả mọi người đều gọi ta là bà chủ Trần, không biết cô nương và công tử đây xưng hô thế nào?
Ta hạ Hạ, còn vị này là...
Tư Già nói:
Gọi ta là Thập Tam là được rồi.
Hạ cô nương, Thập Tam công tử...
Bà chủ Trần không hề cảm thấy cái tên Thập Tam này kỳ quái ở chỗ nào, chẳng phải gánh hát của bọn họ cũng thế sao? Gần như mỗi người đều có một nghệ danh, tên thật là gì cũng chẳng quan trọng.
Phong Quang biết cái tên của Tư Già càng ít người biết sẽ càng an toàn nên cũng thông minh không nói nhiều, chỉ hỏi ngược lại:
Bà chủ Trần à, mọi người đã quyết định khi nào sẽ lên đài biểu diễn chưa?
Ngay tối mai thôi.
Bà chủ Trần cười:
Ta đã nói với chưởng quầy rồi, sẽ dựng sân khấu ngay ở đại sảnh, người của ta sẽ lên sân khấu biểu diễn kịch, cô nương có hứng thú thì đến xem nhé? Sở trường của ta không giống những người khác, ta biểu diễn ảo thuật.
Ảo thuật? Đó chẳng phải là ma thuật à?
Cho dù trong lòng vô cùng kích động nhưng cô cũng không vội vã nhận lời mà nhìn về phía Tư Già. Sau khi thấy Tư Già gật đầu, cô mới cười đáp lời bà chủ Trần:
Được thôi, tối ngày mai ta nhất định sẽ tới xem.
Vậy thật sự quá tốt rồi, ngày mai ta sẽ để dành cho cô nương và công tử đây một vị trí tốt.