Chương 557: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (20)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 769 chữ
- 2022-02-07 11:15:29
Bà chủ gánh hát cười tủm tỉm quay về phòng, Phong Quang kéo tay áo Tư Già:
Tại sao cảm thấy kỳ quái mà còn đồng ý cho ta đi xem họ biểu diễn thế?
Bởi vì không sao.
Hả?
Hạ cô nương yên tâm, trong vòng ba ngày này, ta có thể đảm bảo cho sự an toàn của nàng.
Vậy sau ba ngày thì sao?
Phong Quang sáng suốt không hỏi vấn đề này, cô nhìn hắn quay về phòng, đúng lúc hắn muốn đóng cửa thì đột nhiên cô trở nên hăng hái, vọt thẳng vào trong phòng của hắn.
Tư Già không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Cô mở to mắt nói dối:
Ta... ta cảm thấy nơi này quá kỳ quái, ta không yên tâm để huynh ngủ một mình ở đây.
Hạ cô nương đang lo lắng cho ta hay lo lắng cho bản thân thế?
Da mặt cô rất dày, đáp lại hắn một cách nghiêm túc:
Đều lo lắng cả.
Ta có thể đảm bảo với Hạ cô nương rằng ta sẽ không sao cả.
Cô hạ giọng:
Ta thì không thể đảm bảo là ta không gặp phải chuyện gì...
Người thì còn tốt, lỡ là những thứ không phải con người thì cô không nắm chắc có thể đối phó được.
Tư Già thấy dáng vẻ ăn nói khép nép của cô thì trong lòng không khỏi nổi lên cảm xúc bất đắc dĩ:
Hạ cô nương muốn thế nào đây?
Hôm nay ta ngủ ở bên chỗ huynh có được không?
Cô chớp mắt đáng thương hỏi.
...
Hắn im lặng hồi lâu,
Hạ cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.
Huynh yên tâm đi, ta ngủ dưới nền nhà là được rồi! Huynh cứ ngủ ở trên giường, thế thì chúng ta không hề thụ thụ bất thân gì đó nữa!
Nhưng mà...
Nếu huynh đang lo lắng cho danh tiết của ta thì không cần phải nghĩ đâu. Dù sao người ở thị trấn này cũng chẳng biết ta là ai, huynh cũng chẳng phải người lắm chuyện, như vậy sẽ chẳng có ai biết. Nếu huynh đang lo lắng cho danh tiết của huynh... vậy thì ta sẽ lấy huynh là được!
Tư Già dùng tay đỡ trán, lần đầu tiên có cảm giác bất lực.
Tư Già... Có được không, ta ngủ rất ngoan.
Cô túm lấy cánh tay hắn lắc tới lắc lui, đường đường là một công chúa, lúc làm nũng quả thực vô cùng thuần thục.
Với hành động này, cho dù là bất cứ kẻ nào thấy cũng sẽ không nhịn được mà mềm lòng, nhưng lại chỉ có duy nhất mình hắn mãi không có phản ứng lại.
Phong Quang không ngừng ra sức cố gắng, đôi mắt mờ sương mù:
Chẳng phải nói là trong ba ngày này huynh sẽ bảo vệ ta sao? Nếu ta thật sự xảy ra chuyện thì làm sao đây?
Tư Già đợi rất lâu cũng chẳng thấy cô thật sự bật khóc thì thở dài một tiếng:
Nàng có thể ngủ ở đây.
Thật tốt quá!
Nhìn đi, hắn vừa đồng ý thì vẻ mặt tội nghiệp của cô lập tức biến mất luôn, lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
Thấy cô thật sự ôm chăn từ trong hộc tủ ra định ngủ dưới đất thật, Tư Già liền ngăn lại:
Nàng ngủ trên giường, ta sẽ ngủ đất.
Phong Quang nhìn hắn sửng sốt trong chốc lát.
Hắn hỏi:
Làm sao thế?
Không...
Cô chỉ cảm thấy, sao hắn sẽ để mình ngủ giường chứ nhỉ? Chẳng phải hắn nên bảo cô ngủ dưới sàn nhà mới đúng hay sao? Nhưng kỳ quái là, không hiểu vì sao cô lại có trực giác này. Nghĩ mãi không hiểu, cô đành cười ngọt ngào:
Tư Già, huynh thật tốt, ta cũng sẽ đối xử tốt với huynh.
Vừa nói xong lời nói làm người ta cảm động này, cô liền nhét chăn vào tay hắn, còn mình thì lập tức bò lên giường, nhanh như chớp, hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lý nào.
Còn Tư Già thì chẳng hề oán hận dù một chút, cũng chỉ là ngủ dưới sàn nhà thôi mà, trước kia hắn còn ngủ ở những hoàn cảnh tồi tệ hơn thế này nhiều. Hắn tắt đèn, mặc nguyên quần áo đi ngủ, vừa mới nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng của người trên giường.
Tư Già, huynh cảm thấy ta thế nào?
Tư Già hỏi:
Thế nào cái gì?
Trong bóng tối, âm thanh của cô nghe cực kỳ rõ ràng:
Ừm... thì huynh cảm thấy ta có xinh đẹp không?
Một lát sau, hắn trả lời:
Xinh đẹp.
Đây là lời nói thật.