Chương 627: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (25)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 713 chữ
- 2022-02-08 03:44:04
Đây chính là duyên phận.
Vân Tế cười toe toét, lại giơ tay ra trước mặt Phong Quang mời:
Lần nay là vị caramen, ăn không?
Ăn.
Trên nguyên tắc ăn chùa uống chùa, Phong Quang giơ tay ra nhón lấy. Liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu vẫn đang tiến hành bên kia, cô dùng cùi chỏ chọc chọc người bên cạnh, nhỏ giọng nói:
Chúng ta ở đây nhìn có phải vô duyên lắm không?
Học dáng vẻ của cô, hắn cũng nhỏ giọng nói:
Nơi này là chỗ công cộng, cũng chính là chỗ ai cũng có thể ở, có cái gì mà vô duyên?
Ừm... Anh nói cũng đúng.
Phong Quang gật đầu rất tán thành, không có chút nào áp lực tâm lý nào thưởng thức một trận xuân cung sống, sau đó cô lại cảm thấy có chỗ không đúng:
Nhìn tình cảnh nhiệt huyết sôi trào này, anh không cảm thấy... có ý kiến gì à?
Có.
Quả nhiên cô
ừ
một tiếng:
Dù sao anh cũng là nam sinh, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy...
Dáng người cái tên này không đẹp bằng tôi.
Vân Tế cười híp mắt nói:
Cô gái này thì dáng dấp lại không tệ, nhưng vẫn không đẹp bằng em.
Phong Quang:
...
Quên nói với học muội Phong Quang, tôi học khoa mỹ thuật, từ cái nhìn đầu tiên với người khác sẽ không nhịn được quan sát kết cấu thân thể bọn họ.
Vân Tế dùng giọng đứng đắn nói:
Em nhất định đừng có cho là tôi đang trêu ghẹo em đấy.
Không... tôi không nghĩ như vậy.
Phong Quang lười nhìn hắn, sâu sắc cho rằng người đàn ông này trước giờ không nói chuyện theo lẽ thường, cảm giác tim đập rộn lên vì câu nói vừa rồi của hắn hình như là giả.
Hừm... Từ đầu đến cuối có mỗi cái động tác này cũng không biết chán, học muội, tôi chuẩn bị rút đây, em có muốn đi cùng không?
Đi.
Phong Quang xem lâu cũng cảm thấy không còn thú vị nữa. Cô chưa quên mục đích của mình là đi tìm ma nữ tên Đường Tiểu Nhạc, thật ra chủ yếu là vì cô bị cận thị, híp mắt nhìn chằm chằm lâu bị mỏi mắt, còn không bằng đi làm chính sự.
Cô vừa mới đứng lên, cơ thể đã nghiêng sang bên cạnh, may mà có Vân Tế đỡ nên mới không bị ngã. Vân Tế thấy vẻ mặt cô đột nhiên có một loại đau khổ khó tả, liền hỏi:
Em sao thế?
Ngồi xổm lâu quá, tê chân...
Tin rằng những ai từng bị tê chân đều biết, cái cảm giác không thoải mái thốn đến tận rốn kia thật sự còn khó chịu hơn cả bị kiến cắn.
Ai ở đó!?
Một tiếng quát lớn vang lên, Phong Quang nhìn qua, chỉ thấy nam một nữ kia đã mặc xong quần áo đang đi qua bên này.
Phong Quang chớp mắt với Vân Tế:
Làm thế nào đây?
Mặc dù là nơi công cộng, nhưng bị người trong cuộc thấy bọn họ nhìn trộm cái loại vận động xấu hổ này, ít nhiều thì lúc đối mặt cũng sẽ cảm thấy lúng túng.
Vân Tế nói:
Xem ra chỉ có một cách thôi.
Cách gì?
Lên đây.
Hắn đưa lưng về phía cô, hiển nhiên là muốn cõng cô rời đi.
Phong Quang cảm thấy có chút vi diệu trong lòng, nhưng vẫn nghe lời bò lên lưng hắn. Tiếp đó, tiếng gió vang lên bên tai, hắn lại cõng cô bay lên!
Thỉnh thoảng Vân Tế lại đạp nhẹ chân lên cây, rất nhanh đã rời khỏi nơi đó, đến lúc tới cuối con đường nhỏ bên mé rừng cây, hắn mới đáp xuống đất.
Nhưng hắn không vội thả Phong Quang xuống, mà cười nói:
Bốn mươi lăm cân.
A?
Cô ngẩn ra một lát, vẫn chưa kịp hoàn hồn sau chuyện hắn cõng cô bay lên, ngay sau đó, mặt cô đỏ hồng:
Vân Tế, anh không biết là không thể tùy tiện nói ra cân nặng của con gái à!?
Cô lớn tiếng kêu lên ngay sát tai hắn, Vân Tế vì âm lượng của cô mà rụt cổ lại, vô tội nói:
Tôi nói em quá nhẹ, em kích động như vậy làm gì hả?