Chương 628: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (26)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 739 chữ
- 2022-02-08 03:44:04
Cho dù anh nói tôi quá nhẹ cũng không thể nói ra cân nặng của tôi được!
Hắn không hiểu:
Tại sao?
Bởi vì cân nặng là thứ cấm kỵ đối với nữ sinh! Anh nói ra rồi, để cho người khác nghe thấy thì làm thế nào?
Gần đây đâu có ai khác…
Cô tụt từ trên lưng hắn xuống:
Cho dù không có ai, anh cũng không thể nói!
Dáng vẻ cô giống như một con mèo tức giận, lông toàn thân dường như dựng đứng hết cả lên. Vân Tế không hiểu được suy nghĩ của nữ sinh lắm, hắn gãi tóc:
Nữ sinh các em đúng là khó hầu hạ…
Nam sinh các anh mới thật sự là thần kinh thô.
Cô bĩu môi hừ một tiếng.
Được được được, là tôi không đúng.
Vân Tế than thở, mặc dù hắn không thể hiểu được loại sinh vật nữ sinh này nhưng vẫn biết tuyệt đối không thể cãi nhau với nữ sinh. Bởi vì cho dù là nữ sinh dịu dàng ít nói, một khi ầm ĩ lên thì cái gì không chính đáng cũng đều có thể nói ra được. Hắn hỏi:
Tôi đoán là em trốn tiết ra đây hả, tiếp theo em định làm gì?
Tôi…
Phong Quang suy nghĩ một lúc thăm dò hỏi:
Anh có biết một cậu học sinh tên là Triệu Ích không?
Triệu Ích bạn trai của cái cô gái mới chết đó hả?
Cô lập tức truy hỏi:
Anh biết cậu ta à?
Vân Tế sờ cằm gật đầu:
Cậu ta giống tôi, đều là thành viên của câu lạc bộ kịch nói, thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ chạm mặt nhau, coi như có quen biết chút ít đi.
Câu lạc bộ kịch nói… anh còn thích kịch nói hả?
Không ngờ Vân Tế lại cười phủ nhận:
Tôi không thích.
Anh không thích vậy tại sao còn vào câu lạc bộ kịch nói?
Vậy thì em không biết rồi. Câu lạc bộ kịch nói có nhiều nữ sinh lắm, hơn nữa còn là người đẹp chất lượng cao….
Vân Tế cười mặt đầy gió xuân, bởi vì hắn vốn đẹp trai, nên không hề khiến người khác cảm thấy hắn rất dung tục.
Câu trả lời này đúng là hợp với con người hắn, Phong Quang xem thường nhìn hắn một cái:
Nông cạn.
Đây không phải là nông cạn, đây gọi là có ước mơ, ước mơ đối với cái đẹp.
Hắn nói xong, lại nhìn chằm chằm Phong Quang một lúc lâu, khẽ híp đôi mắt phượng xinh đẹp lại, cười khẽ:
Ví dụ như học muội Phong Quang, mặt em… vô cùng phù hợp với cái đẹp mà tôi theo đuổi.
Phong Quang ngẩn ra, tim đột nhiên đập lệch một nhịp. Cô nhanh chóng quay đầu đi, rất bình tĩnh nói:
Bản tiểu thư đương nhiên là xinh đẹp như hoa rồi, coi như anh có mắt nhìn.
Vân Tế cảm thấy dáng vẻ này của cô thật sự rất đáng yêu. Giả vờ không nhìn thấy tai cô đỏ lên, hắn giơ tay xoa đầu cô, cười hỏi:
Cho nên học muội hỏi tôi Triệu Ích là có chuyện gì không?
Có chuyện…
Phong Quang không tự chủ trả lời hắn, nói xong mới hoàn hồn lại, hất tay hắn ra khỏi đầu mình, cô dùng giọng không được tự nhiên nói:
Không thể tùy tiện động vào đầu nữ sinh, anh không biết à?
Bây giờ tôi biết rồi.
Vân Tế thu tay lại, nhún vai, sau đó sờ cằm nói:
Em tìm Triệu Ích làm gì? Chẳng lẽ có liên quan đến cô bạn gái đã thành ma đó của cậu ta à?
Phong Quang ngẩn ra:
Sao anh lại biết là vì chuyện của bạn gái cậu ta?
Không phải em là người tu đạo sao? Đột nhiên đi tìm Triệu Ích, nguyên nhân cũng chỉ vì cái cô bạn gái đã chết đó thôi. Người chết đi sẽ biến thành ma, em muốn tìm cậu ta cũng không kỳ lạ, chẳng lẽ còn là vì em thích cậu ta cho nên mới đi tìm cậu ta?
Đừng có đùa nữa, sao tôi có thể thích cậu ta chứ?
Cũng đúng, tôi
man
hơn cái cậu Triệu Ích đó nhiều, đến tôi mà em còn không thích, làm sao lại thích Triệu Ích vừa không thú vị lại không đẹp trai bằng tôi đó được?
Trán Phong Quang giật giật:
Anh có thể đừng tự luyến như vậy không hả?