Chương 629: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (23)



Đây không gọi là tự luyến, đây gọi là tự tin.
Vân Tế vui vẻ mỉm cười:
Nào, gọi tôi một tiếng học trưởng, tôi dẫn em đi tìm Triệu Ích.


Phản ứng đầu tiên của Phong Quang chính là muốn nói đừng có mơ, nhưng suy nghĩ đến chuyện của Đường Tiểu Nhạc, cô vẫn nghi ngờ hỏi:
Anh biết cậu ta sống ở đâu à?



Đương nhiên, từ năm hai đại học Triệu Ích đã không ở ký túc xá nữa, cậu ta thuê một căn nhà sống chung với Đường Tiểu Nhạc ở bên ngoài. Vừa khéo, tôi biết bọn họ thuê nhà ở đâu.



Sao anh lại biết?



Rất đơn giản, Đường Tiểu Nhạc là chủ tịch của câu lạc bộ kịch nói, người của câu lạc bộ kịch nói đều từng đến nhà cô ấy tụ tập rồi.
Vân Tế nhướn mày:
Sao nào? Có cần suy nghĩ thành tâm thật ý gọi tôi một tiếng học trưởng không?


Sắc mặt cô phức tạp, rất lâu sau, kìm nén bật một câu:
Học trưởng.



Nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy.


Cô nghiến răng, nhịn:
Học trưởng!?



Học muội ngoan, học trưởng sẽ dẫn em đi tìm Triệu Ích.
Vân Tế cười như được mùa, vô cùng vui vẻ, ai không biết chỉ sợ còn tưởng là hắn trúng số nữa.

Cục tức này…. Phong Quang ghi lại rồi!

Tốn mười mấy phút đồng hồ đi đến dưới một chung cư bên ngoài trường, Vân Tế nhìn cửa sổ tầng mười hai, thản nhiên nói:
Tôi cảm thấy… tôi đi lên cùng em thì hơn.



Tại sao?
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn.

Vân Tế hơi khom người, cách mặt cô một phân, khóe miệng cong lên:
Bởi vì với thực lực của em mà đi tìm một con ma nữ… thật sự là quá nguy hiểm.


Phong Quang nhếch môi không thể phản bác. Cô cũng biết, ý những lời này của hắn chính là ở trong ngôi nhà đó đúng là có mấy thứ không sạch sẽ.

Hắn lại vỗ lên đỉnh đầu cô:
Không cần căng thẳng, không phải vẫn có tôi ở đây sao?


Hơi thở mạnh mẽ mãnh liệt lướt qua mặt cô, cô không nhịn được hơi đỏ mặt, cứng ngắc người lui về phía sau một bước:
Vậy chúng ta đi lên thôi.


Cô xoay người đi vào tòa chung cư, bóng lưng giống như đang chạy trốn.

Vân Tế mỉm cười, đi theo cô lên tầng.

Đi ra khỏi thang máy, Phong Quang nhìn cửa căn phòng, lại luống cuống nhìn về phía Vân Tế đang đứng bên cạnh.

Vân Tế cười một tiếng, trực tiếp ấn chuông cửa, rất nhanh cửa đã mở ra, người mở cửa chính là Triệu Ích với sắc mặt cau có.

Phong Quang vẫn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, đã thấy Vân Tế bày ra dáng vẻ rất thương cảm:
Học đệ Triệu, khoảng thời gian trước anh không có ở trường, bây giờ nghe nói chủ tịch xảy ra chuyện nên muốn đến thăm cậu. Anh đến hơi muộn, hy vọng cậu không trách móc.



Không… Học trưởng có thể đến đã là rất tốt rồi.
Triệu Ích hơi ngẩn ra, sau đó tránh sang một bên:
Mời hai người vào.


Đi vào phòng, Vân Tế lại giới thiệu:
Đây là Hạ Phong Quang, sinh viên năm nhất của trường chúng ta, cậu từng nghe đến tên em ấy rồi chứ?



Em có nghe rồi, là người nổi tiếng ở trường chúng ta.
Triệu Ích đưa tay ra, mỉm cười lễ phép:
Chào em, anh là Triệu Ích.



Chào anh.
Phong Quang giơ tay ra cầm lấy tay Triệu Ích.


Học muội Phong Quang cũng là nghe nói đến chuyện của chủ tịch cho nên muốn cùng anh đến thăm cậu. Cậu cũng biết đấy, hôm lễ khai giảng của sinh viên mới năm nhất, chủ tịch còn diễn thuyết trên bục giảng.



Đúng vậy… đã là chuyện của hai tháng trước rồi.
Triệu Ích nhớ lại Đường Tiểu Nhạc đứng ở trên bục giảng, khó nén đau buồn, mặt mũi lại nhuốm thêm một phần thương cảm.

Vân Tế thở dài:
Chủ tịch qua đời, bọn anh đều rất đau lòng, học đệ Triệu, xin nén bi thương.



Em hiểu…
Triệu Ích miễn cưỡng tươi cười:
Xem em này, quên cả rót trà cho hai người. Hai người ngồi ở sô pha một lát đi, em đi rót nước.


Nói xong, cậu ta đi vào phòng bếp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.