Chương 640: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (37)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 767 chữ
- 2022-02-08 03:44:05
Bảo cô đi đầu thai? Ta điên rồi mới bảo cô đi đầu thai.
Mạnh Bà bĩu môi, lại cười nói:
Cô là người Nại Hà nhìn trúng, đương nhiên ta phải giữ cô lại rồi. Mặc dù gần đây thi làm quỷ sai càng ngày càng khó, nhưng ta là ai cơ chứ. Ta là người có lý lịch già nhất của địa phủ, chỉ cần ta mở miệng kêu Phán quan châm chước cho cô, việc cô trở thành nhân viên công vụ ở địa phủ dễ như trở bàn tay.
Con người sau khi chết đúng là sẽ biến thành ma, nhưng cũng sẽ có hai lựa chọn, một là đầu thai chuyển thế, hai chính là ở lại địa phủ làm quỷ sai. Cũng không phải là hồn ma nào cũng có thể làm quỷ sai được, còn phải trải qua kỳ thi tương tự với nhân viên công chức, nếu thi đỗ rồi mới có thể chính thức trở thành nhân viên trong biên chế.
Phong Quang dừng lại một lúc lâu:
Tôi và người đàn ông tên Nại Hà đó thật sự không có gì, tôi chỉ vì nghĩ đến mình đã chết… nên không nhịn được mà khóc thôi.
Vậy sao?
Mạnh Bà dừng một lát:
Nại Hà thật sự chưa làm gì cô à?
Cô than thở:
Thật sự không có.
Thằng nhóc đó đúng là ngu ngốc! Người đẹp trong lòng mà có thể ngồi ôm không làm loạn.
Mạnh Bà đập bàn, có thể thấy bà ta đang cực kỳ thất vọng về Nại Hà.
Qua hồi lâu, Phong Quang mới bứt rứt nói ra một câu:
Cho nên bây giờ bà biết tôi và anh ta không có gì rồi chứ?
Tôi biết rồi, nhưng cũng không sao.
Mạnh Bà lại tắt lửa giận, ngồi xuống, thần bí khó lường nói:
Cho dù bây giờ hai người không có gì, nhưng sau này thế nào cũng sẽ có gì đó, sớm muộn gì nó cũng sẽ thích cô, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Phong Quang ngẩn ra:
Lời này của bà là có ý gì?
Nại Hà nó…
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận vừa rồi của Nại Hà, Mạnh Bà suy nghĩ một chút, nói được một nửa lại sửa lại:
Để tương lai nó tự nói cho cô biết thì hơn, cô chỉ cần tin tưởng, cô và nó có duyên phận không bình thường là được.
Duyên phận? Bà nói là… tôi tới địa phủ hai lần?
Phật nói không thể nói, không thể nói.
Mạnh Bà lắc đầu thần bí, rất có ý thiên cơ bất khả lộ.
Phong Quang càng không rõ Mạnh Bà có ý gì, nhưng bà ta không chịu nói nhiều, hết cách rồi, cô cũng chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ Mạnh Bà thôi.
Ở trong nhận thức của Phong Quang, Mạnh Bà chính là một thiếu nữ bất lương, bây giờ bà ta cứ dùng cái ánh mắt nhìn con dâu nhìn chằm chằm cô, trong lòng cô vô cùng không được tự nhiên. Trong địa phủ, trừ vong hồn ra, ai ai cũng đều mặc cổ trang, chỉ có Mạnh Bà là khác người, nhưng Phong Quang thì không thích khác người.
Mạnh Bà lục tung tủ lên, khó khăn lắm mới tìm được một cái váy màu xanh rất lâu không mặc đến, trực tiếp ném váy cho Phong Quang, lại dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Mạnh Bà, mấy ngày này Phong Quang đều đi theo bên cạnh Mạnh Bà trông coi trên cầu Nại Hà.
Công việc này… cũng chính là rót cho người phải đi đầu thai một chai nước Vong Xuyên trong truyền thuyết. Một khi uống nước Vong Xuyên rồi, bọn họ sẽ quên hết chuyện trước kia.
Phong Quang thấy rất nhiều người lúc bắt đầu còn đang khóc nháo nói không muốn quên chồng hoặc vợ, mà đến khi uống một chén nước Vong Xuyên xong, bọn họ đã không giữ được sự kiên trì lúc đầu nữa. Những người không muốn quên cũng không còn tồn tại trong đầu bọn họ. Cuối cùng, bọn họ bình tĩnh đi qua cầu Nại Hà, đi hết đường hoàng tuyền, sẽ là một cuộc sống mới.
Phong Quang đứng ở bên cạnh Mạnh Bà, cầm một chai nước Vong Xuyên lên, vẻ mặt có chút xúc động.
Mạnh Bà tinh mắt, rút chai nước Vong Xuyên ra:
Cái này cô không thể động lung tung được, nếu như cô uống rồi, sẽ mất đi ký ức, cô lại không đi đầu thai, mất ký ức thật rồi thì không vui đâu.