Chương 639: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (36)


Mắt Phong Quang đỏ hoe, khóe mắt còn vương hai vệt nước mắt. Đôi mắt xinh đẹp ầng ậc nước, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thương tâm của cô thật sự làm cho người ta nhìn mà đau lòng.

Lão bà bất lương Mạnh Bà kéo tay Phong Quang, bày ra bộ dạng người già tận tình khuyên bảo:
Cô gái nhỏ, đừng sợ, có phải là Nại Hà nó bá vương ép cô, cô không đồng ý không?



Không phải…



Cô đừng hoảng, cái thằng nhóc Nại Hà này nhìn thì hơi lạnh lùng không hiểu sự đời, nhưng nhìn nó cũng không tệ. Cô nhìn mái tóc trắng của nó đi, đi ra ngoài nổi bật thế nào? Dẫn nó ra ngoài gặp bạn bè tuyệt đối sẽ không làm cô mất mặt.


Phong Quang càng nghe lời này càng cảm thấy không đúng. Mạnh Bà đây không phải là đang chào hàng Nại Hà à? Cô lau nước mắt vẫn chưa khô của mình:
Bà hiểu lầm rồi…



Có cái gì hiểu lầm chứ?
Mạnh Bà rất nhanh đã cướp lấy lời cô, tình ý sâu xa:
Cô gái, cô cứ yên tâm đi, cô nhặt được Nại Hà tuyệt đối không tính là thua thiệt. Con người nó hiền như khúc gỗ nhưng hơn ở chỗ nó vẫn còn zin. Cô nghĩ mà xem, thời buổi này gặp được một người còn zin khó khăn thế nào chứ?



Đợi đã…



Đừng đợi nữa, ta thấy hôm nay cô đăng ký kết hôn với Nại Hà đi, vừa vặn địa phủ chúng ta cũng đã rất lâu không làm đám cưới rồi. Đôi lần trước kết hôn còn là chuyện hơn một trăm năm trước. Cô yên tâm, thân là bề trên của Nại Hà, tất cả thủ tục kết hôn của hai người ta sẽ thầu hết!



Im miệng!
Một đạo kiếm khí âm u lạnh lẽo lao về phía Mạnh Bà.

Chỉ một cái chớp mắt Mạnh Bà đã dẫn Phong Quang xuất hiện ở cách xa ba bước, bà ta nhìn Nại Hà sắc mặt xám xịt chặc lưỡi một cái:
Được lắm, thằng nhóc này, đủ lông đủ cánh rồi dám động thủ với mẹ nuôi của con à?



Mẹ nuôi???
Phong Quang đầy nghi ngờ.

Mạnh Bà lại cười hì hì nói với cô:
Cô gái nhỏ, cô không biết đâu, Nại Hà là một đứa bé mồ côi, ta phát hiện ra nó ở trong biển hoa bên cầu Nại Hà. Nhớ năm đó nó còn là một đứa bé sơ sinh cực kỳ non nớt, cực kỳ đáng yêu, rúc ở trong tã lót, lúc ta nhặt nó lên, nó mở mắt ra nhìn ta, đến cười cũng không biết… Thực ra, nó còn là…



Mạnh Bà.
Trong đáy mắt lạnh lùng trước sau như một của Nại Hà dấy lên lửa giận:
Người im miệng cho con!


Toàn thân hắn nổi lên cuồng phong, bướm đen bị giật mình nhanh chóng bay đi, hoa bỉ ngạn cũng lắc lư dữ dội trong gió. Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả người xem náo nhiệt đều hiểu, hắn đã tức giận.

Các quỷ sai rất có mắt quan sát, họ biến mất khỏi nơi nguy hiểm này. Mạnh Bà còn rảnh rang vỗ vai Phong Quang:
Thằng nhóc Nại Hà này trước giờ không thích người khác nhắc đến thân thế của nó, lúc nó tức giận sẽ khiến đất đá bay mù trời, phong vân biến sắc. Ta cảm thấy vì lý do an toàn, cô vẫn đi cùng ta trước thì hơn.


Dứt lời, Mạnh Bà cũng đưa Phong Quang biến mất trong biển hoa bỉ ngạn.

Người đều đi hết cả, tiếng gió xung quanh Nại Hà dừng lại, bướm đen chạy trốn lần nữa bay trở lại, đậu lên trên những đóa hoa màu đỏ.

Hắn cụp mắt yên lặng không nói, không biết lúc này đang nghĩ gì.

Bên kia, Phong Quang đã được Mạnh Bà dẫn tới một căn nhà cổ kính.


Đây là nhà tập thể của ta, tạm thời cô cứ ở đây là được rồi.
Mạnh Bà ngồi ở trước bàn rót cho mình một cốc nước, thấy Phong Quang đứng yên bất động tò mò nhìn xung quanh, bà ta vẫy tay:
Đừng đứng nữa, qua đây ngồi đi.


Phong Quang ngồi ở đối diện Mạnh Bà:
Vừa rồi bà bảo tôi tạm thời ở đây là có ý gì?



Còn có thể có ý gì nữa, ý trên mặt chữ đó.



Bà… không bắt tôi đi đầu thai à?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.