Chương 681: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (18)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 832 chữ
- 2022-02-08 03:44:11
Nhưng Phong Quang lại cảm thấy việc bị người ta phớt lờ chẳng có gì to tát cả. Cô đâu phải vàng bạc châu báu mà bắt ai ai cũng phải yêu thích chứ. Con người sống là phải tiêu dao, tự tại, nếu phải làm cho mỗi người đều thích mình thì quá vất vả, mà trước giờ Phong Quang không phải là kiểu người thích làm khó mình như vậy.
Tô Phạt mỉm cười lễ phép:
Quận chúa, ở bên ngoài học viện, người không cần gọi ta là lão sư, gọi ta một tiếng biểu tỷ phu sẽ thích hợp hơn.
Còn lâu ta mới thừa nhận chàng là biểu tỷ phu của ta ấy!
Bắc Minh Vũ bĩu môi, dáng vẻ tức giận vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu,
Không phải chàng không biết ta thích chàng, huống chi, năm đó chàng cưới Phong Quang cũng vì nàng ta mang thân phận công chúa, chàng không thể phản kháng được, không thể không cưới nàng ta. Nhưng ta thì khác, ta sẽ không dùng thân phận để ép chàng.
Ngươi nói cái gì?
Phong Quang vốn đã định giả làm người tàng hình lập tức lên tiếng:
Ngươi nói năm đó ta và Tô Phạt thành thân là vì ta lấy thân phận ép buộc huynh ấy ư?
Rốt cuộc Bắc Minh Vũ cũng đưa mắt nhìn sang Phong Quang:
Nếu không ngươi nghĩ người thanh cao, tao nhã như Tô lão sư đây sẽ cưới một nữ nhân chỉ biết đánh đấm như ngươi chắc...
Quận chúa.
Khóe mắt Tô Phạt hơi cong, đôi mắt nhìn thì tưởng là đang cười nhưng bên trong lại như có mưa to gió lạnh tích tụ lại,
Có vẻ người đã hiểu lầm chuyện này rồi. Hôn sự của ta với Phong Quang là hai bên tâm đầu ý hợp, nếu ta không muốn thì không ai có thể ép ta làm chuyện mà ta không muốn làm.
Một câu này là nói thật. Trong khắp tam giới này, người có thể ép buộc được Tô Phạt còn chưa sinh ra đời, mà nói thế cũng không được chuẩn lắm... Phong Quang là người duy nhất có thể ép buộc được hắn. Bởi vì trân trọng nên hắn bằng lòng vì cô làm bất cứ chuyện gì, ngay cả việc mà hắn không muốn làm thì hắn cũng sẽ chấp nhận thỏa hiệp.
Đâu phải có mình ta nói lời này đâu...
Bắc Minh Vũ lui về sau một bước, túm chặt góc váy của mình, cố lấy dũng khí nói:
Tất cả mọi người đều nói như thế. Lão sư không ham danh lợi, chỉ có hứng thú với thảo dược, là người tao nhã, cao thượng. Năm đó chuyện Phong Quang tỏ tình với chàng gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, không ít người nói Thiên Đế vì muốn giữ mặt mũi cho con gái nên mới âm thầm tạo áp lực ép chàng phải cưới Phong Quang.
Tô Phạt đáp:
Đây chỉ là lời đồn thổi mà thôi, quận chúa không nên coi là thật. Có những người cứ thích nói linh tinh sau lưng người khác, lại không ngờ cuối cùng sẽ phải trả giá.
Sắc mặt Bắc Minh Vũ trắng bệch, không khỏi nhìn về phía Phong Quang.
Phong Quang nhạy bén cảm nhận được bầu không khí khác thường, thấy tiểu cô nương trước mặt bỗng nhiên im bặt, chỉ nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy tâm tình hơi vi diệu. Cô đang định mở miệng nói gì đó để không khí hòa hoãn lại thì trên hành lang lại có một nam nhân khác đi tới.
Thanh Nhai chân quân thong thả bước tới gần, thấy ba người quen đứng ở đây thì
ồ
lên một tiếng:
Trùng hợp quá, ta còn đang nghĩ không biết người quen đầu tiên sẽ gặp ngày hôm nay là ai cơ đấy? Không ngờ lại gặp được ba vị đây.
Thật là trùng hợp, Thanh Nhai chân quân.
Phong Quang cười tủm tỉm chào hỏi lại, nghĩ thầm có gã Thanh Nhai chân quân với diễn xuất tiêu sái ở đây rồi, thật đúng là thời cơ tốt để làm không khí dịu lại,
Chân quân cũng tới dự tiệc đấy à?
Thực ra, đây là một câu hỏi vô nghĩa, nhưng có lẽ Thanh Nhai cũng nhận ra bầu không khí quỷ dị ở đây nên trả lời lại cô cực kỳ nghiêm túc:
Ta tới dự tiệc. Trước đây, mỗi lần Thiên Hậu tổ chức mừng thọ thì hầu hết ta đều đang đi du ngoạn bên ngoài. Năm nay vừa vặn ta ở học viện làm lão sư dạy kiếm thuật, làm gì có lý do không tới dự tiệc chứ.
Tô Phạt cười nói:
Thanh Nhai chân quân tiêu dao tự tại, muốn mời ngài tới dự tiệc cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Năm đó khi ta và Phong Quang tổ chức hôn lễ, ngài cũng không hề tới tham gia.