Chương 683: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (20)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 732 chữ
- 2022-02-08 03:44:12
Cuối cùng, vẫn là Thiên Đế lên tiếng phá vỡ không khí lúng túng này, ánh mắt nhân từ của ông dừng trên người Phong Quang:
Thương thế của Phong Quang đã tốt hơn chưa?
Nghe thấy thế, Phong Quang sửng sốt một chút rồi mới trả lời:
Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.
Vậy thì tốt.
Thiên Đế vui mừng gật đầu.
Thiên Hậu cũng vội nói:
Nếu Phong Quang cảm thấy không khỏe thì trong kho thuốc còn rất nhiều thánh dược chữa thương, mẫu hậu có thể đưa cho con.
Không cần.
Người lên tiếng là Tô Phạt, hắn cười đầy lễ phép:
Ở chỗ của ta có đủ mọi loại thuốc, không cần Thiên Đế và Thiên Hậu phải lo lắng.
Nghe nói vậy, thần sắc dịu dàng của Thiên Hậu cứng đờ trong giây lát, mất một lúc mới khôi phục lại được vẻ tươi cười:
Tô tiên sinh nói cũng đúng, nếu Phong Quang cần thuốc gì thì ở chỗ ngài đều có cả.
Mẫu thân cô gọi hắn là Tô tiên sinh ư?
Phong Quang nhất thời thấy hơi nghi hoặc trong lòng, loại xưng hô xa lạ như thế, hoàn toàn không giống xưng hô giữa mẹ vợ và con rể chút nào.
Thiên Đế nói với thê tử của mình:
Hôm nay là sinh thần của nàng, người trong tam giới đều tới chúc mừng, chuyện nhà không nên nói nhiều.
Thiên Đế nói đúng lắm.
Thiên Hậu cười đáp, không nhìn Phong Quang nữa mà di chuyển tầm mắt tới mọi người đang ngồi trên đại điện:
Hôm nay xin đa tạ các vị đã tới, ta và Thiên Đế đã chuẩn bị rượu Ngọc Lộ ngon nhất, mời các vị thưởng thức vui vẻ thoải mái.
Câu nói của Thiên Hậu như một cái mở chốt, không khí vốn đang an tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên. Người uống rượu, người nói chuyện, chẳng qua ai nấy đều cực kỳ ăn ý không nhìn về phía Tô Phạt hay Phong Quang nữa.
Cô có cảm giác rằng mình không hợp với nơi này, mà nguyên nhân chính là vì người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Tô Phạt bưng một ly rượu đặt xuống trước mặt cô:
Rượu Ngọc Lộ không say đâu, trước kia Phong Quang thích uống rượu Ngọc Lộ, gần đây ta quản nàng hơi nghiêm vì tình hình sức khỏe của nàng không tốt, nhưng giờ uống một ly cũng không sao.
Trước kia ta thích uống rượu sao?
Cô rất tò mò về hương vị của thứ này nên bưng chén rượu lên. Đầu tiên là nhấp một ngụm nhỏ, sau đó ánh mắt lập tức sáng rực, cuối cùng uống cạn cả chén rượu:
Cái này thơm quá, ta rất thích.
Trong lòng thầm nghĩ đúng là rượu của Thiên giới có khác, so với rượu dưới trần gian thì ngon hơn rất nhiều? Mà cô đã từng xuống trần gian rồi ư?
Phong Quang vừa mơ mơ màng màng suy nghĩ, vừa rót thêm rượu cho bản thân mình, cũng không biết cô đã uống bao nhiêu, đến khi định uống thêm một chén nữa thì tay đã bị người ta đè xuống.
Phong Quang uống đủ nhiều rồi, nàng không thể uống nữa.
Không... Ta còn muốn.
Cô bĩu môi gạt tay hắn ra, lại uống thêm một chén nữa, hoàn toàn không ý thức được rằng mặt cô đã đỏ bừng bừng, đây là biểu hiện của trạng thái say rượu.
Cô chớp mắt choáng váng, thân mình nghiêng ngả rồi ngã lên người Tô Phạt, trong miệng còn lải nhải chuyện tiếp tục uống.
Tô Phạt bất đắc dĩ ôm cô vào lòng, lấy một cái khăn tay trắng tinh ra lau rượu dính trên khóe môi cô. Phong Quang vốn dĩ xinh đẹp, dáng vẻ sau rượu lại càng thêm phần quyến rũ. Tô Phạt để mặt cô nép vào ngực mình, không cho những người khác nhìn thấy sự hấp dẫn này của cô.
Giản Thiện lập tức thò mặt sang:
Đại di phụ, con thấy đại di uống say mất rồi, hay để con mang người đi giải rượu nhé?
Lời này nói ra, cho dù có người muốn đưa Phong Quang đi giải rượu thì cũng chẳng tới lượt một người đàn ông như hắn.
Làm phiền ngươi lo lắng rồi.
Tô Phạt lạnh nhạt đáp:
Nếu Phong Quang đã say, vậy ta đưa nàng ấy về thôi.