Chương 778: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (2)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 792 chữ
- 2022-02-08 03:44:23
Huyện Đồng là một huyện nhỏ ở Giang Nam, tuy rằng nơi này nhỏ nhưng sản vật phong phú và giàu có, đặc biệt là về hàng thêu thùa và vải vóc thì vô cùng phát đạt. Quan trọng hơn là trị an ở nơi này rất tốt, quanh năm suốt tháng, ngoại trừ chuyện con chó của một hộ ở thành Đông đi lạc hay con trâu của một nhà ở thành Tây chết thì cũng chẳng có chuyện gì lớn cả.
Nhưng gần đây, ở huyện Đồng lại xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là thường xuyên có trẻ con bị mất tích, sau đó lại xảy ra một vụ án mạng.
Đây là một tin tức lớn, huyện Đồng an tĩnh bỗng nhiên ồn ào xôn xao.
Người chết là một quả phụ, mọi người gọi nàng ta là Liễu thị, sống ở phố Ngô Đồng trong thị trấn, sinh sống bằng việc thêu thùa. Nàng ta là người hiền lành, quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng không tệ, sống an ổn cùng một đứa con trai bảy tuổi, nhưng một nữ nhân an phận như thế đột nhiên lại chết trong nhà mình.
Miệng vết thương trên cổ nàng ta cực kỳ chỉnh tề và lưu loát, có thể thấy được là một dao trí mạng. Tài sản trong nhà không thiếu thứ gì, quần áo nàng ta cũng chỉnh tề, đối với chuyện bắt giữ hung thủ, người trong nha môn cũng chưa có tin tức gì cả.
Phong Quang nghĩ, chỉ cần nam nữ chính ra tay là xong thôi, chắc chắn việc bắt được hung thủ sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng đáng tiếc là đến giờ mà nam nữ chính vẫn chưa xuất hiện.
Mà cô... nhìn bản thân mình đang soi bóng dưới mặt nước sông, dáng vẻ chỉ là một cô nhóc sáu tuổi thì không khỏi thở dài thườn thượt.
Theo đạo lý mà nói, cho dù cô có đi tới thế giới nào thì cô cũng sẽ sinh sống trong thế giới ấy từ nhỏ, có điều Hệ thống chủ sẽ đẩy nhanh tiến độ thời gian, để tuổi cô dừng lại ở lúc cốt truyện bắt đầu. Nhưng lần này thì khác, cô từ một đứa trẻ con, mất sáu năm thời gian, trưởng thành một đứa bé gái.
Cô muốn Hệ thống chủ đẩy thời gian nhanh hơn nhưng Hệ thống chủ lại không để ý tới cô. Từ trước đến nay nó đều như thế, chỉ khi nào tâm tình nó tốt thì nó mới chịu để ý tới cô, còn không thì hoàn toàn bỏ qua cô luôn.
Phí công cô nghĩ gần đây hình như Hệ thống chủ càng ngày càng có tính người.
Cô ném một hòn đá vào trong nước, mặt hồ an tĩnh lập tức gợn sóng lăn tăn.
Giống như tâm tình của cô, không có cách nào an ổn lại được.
Con mèo nhỏ màu trắng bên cạnh cô hướng về phía cây liễu gào to một tiếng.
Cô bé trắng trẻo xinh xắn xoa đỉnh đầu con mèo:
Tiểu Tú Cầu, mi làm sao thế?
Đây là sủng vật mà Phong Quang nuôi. Một năm trước, cô nhặt được con mèo lạc này ở trên phố, lông trên người nó vô cùng mềm mại nên cô đặt tên cho nó là Tiểu Tú Cầu.
Tiểu Tú Cầu lại thấp giọng gào một cái, Phong Quang nhìn về phía đó, chỉ thấy có một đứa bé trai đang trốn sau gốc liễu. Thấy cô nhìn tới, hình như nó bị hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước, nhưng không ngờ lại vấp phải hòn đá nên ngã nhào xuống đất.
Phong Quang bế Tiểu Tú Cầu đi tới, thấy cô tới gần, mặt cậu bé ấy càng đỏ hơn.
Ngươi là ai? Trốn ở đây làm gì thế?
Cô hơi khom lưng, cúi đầu nhìn đứa bé ấy.
Bé trai này chỉ khoảng bảy, tám tuổi, mặc vải dệt tương đối bình thường, thoạt nhìn có thể đoán được là con cái gia đình bình dân, nhưng dáng vẻ nó lại rất tuấn tú, chỉ cần thêm vài năm nữa, sợ là sẽ trở thành một thiếu niên phong lưu, tuấn dật.
Bị cô nhìn chằm chằm như thế, nó khẩn trương, buột miệng thốt lên:
Không phải ta trốn ở đây nhìn trộm ngươi đâu!
Ồ ~ hóa ra ngươi trốn ở đây nhìn trộm ta.
Sắc mặt thằng bé đỏ lên, chỉ muốn tát cho mình một cái.
Phong Quang cảm thấy thằng bé này thật thú vị, thế nên lại cười tủm tỉm hỏi:
Tại sao ngươi lại nhìn trộm ta thế?
... Ngươi đẹp.
Âm thanh của nó nhỏ như tiếng muỗi, dường như chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.