Chương 779: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (3)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 774 chữ
- 2022-02-08 03:44:23
Phong Quang không ngờ được là nó sẽ trả lời như thế, không khỏi phụt cười một tiếng:
Ngươi cảm thấy ta đẹp nên mới trốn ở đây nhìn ta ư?
Ừm...
Ánh mắt khẩn trương của đứa bé trai đảo loạn, không dám nhìn thẳng vào cô.
Trong lòng cô cảm thấy thật buồn cười, đương nhiên, cô vẫn khen nó một câu:
Coi như ngươi tinh mắt, đừng ngồi trên mặt đất như thế, mau đứng lên đi.
Đứa bé trai nhìn cô duỗi tay ra, tay cô sạch sẽ và trắng nõn, sau đó nó lại cúi nhìn bàn tay đang chống xuống đất của mình, bàn tay bẩn thỉu dính đầy bụi bẩn, nó chần chừ không dám vươn tay ra nắm lấy.
Phong Quang chớp mắt, nếu nó đã không chịu đứng lên, vậy thì cô dứt khoát ngồi xổm xuống đối mặt với nó:
Ngươi tên là gì thế?
Tên ta là Ô Kỳ...
Cô chống tay lên cằm, nhìn cậu đầy vẻ thú vị:
Ô Kỳ, tên ta là Phong Quang.
Ta biết ngươi... ngươi là tiểu thư của Hạ phủ.
Ô Kỳ thận trọng nhìn cô:
Ngươi đừng hiểu lầm, ta không theo dõi ngươi đâu. Trước kia khi Hạ lão gia tuần tra cửa hàng, ta thấy ngươi đi bên cạnh ông ấy.
Hạ gia là nhà giàu có nhất huyện Đồng. Ở trong huyện, dường như không ai là không biết tới cái tên Hạ Triều, ngay cả huyện lệnh khi giao tiếp với ông cũng phải nể mặt ông ba phần.
Phong Quang cười tủm tỉm:
Ta có hiểu lầm gì đâu. Ở huyện Đồng này, các ngươi biết ta cũng là chuyện bình thường mà. Có điều... giờ đã không còn sớm nữa, ngươi không về nhà à?
Hiện tại là thời điểm mặt trời lặn, người đi lại trên phố càng lúc càng thưa thớt, một đứa trẻ vẫn còn chơi ở bên ngoài giờ này là quá nguy hiểm, nhất là gần đây còn xảy ra chuyện trẻ con thường xuyên mất tích nữa.
Ta về đây...
Ô Kỳ từ từ đứng lên, nó ngượng ngùng bối rối nhìn Phong Quang:
Hạ tiểu thư... tạm biệt.
Nói xong, nó hoảng hốt chạy biến.
Phong Quang bỗng nhiên có ảo giác mình giống như mãnh thú hồng hoang vậy. Cô ôm Tiểu Tú Cầu đứng lên, nhìn theo bóng dáng đứa bé trai nhanh chóng biến mất, cũng đúng lúc này, sau lưng chợt truyền tới âm thanh của tiểu nha hoàn.
Tiểu thư, thì ra người ở đây!
Một nữ hài khoảng chừng mười tuổi chạy tới, tên nàng ta là Liên Tử, là tỳ nữ bên người Phong Quang.
Phong Quang quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Tử, sau đó đi về phía nhà mình:
Kích động như thế làm gì chứ? Ta có đi lạc đâu mà sợ.
Tiểu thư, người đột nhiên biến mất không thấy, nô tỳ sẽ rất lo lắng.
Liên Tử đưa xâu kẹo hồ lô trong tay cho Phong Quang. Vừa rồi nàng ta nghe lệnh Phong Quang chạy đi mua kẹo hồ lô, mới một lúc mà đến khi quay về đã phát hiện chẳng thấy Phong Quang đâu nữa.
Phong Quang cắn một miếng kẹo hồ lô, chậm rãi nói:
Đều tại Tiểu Tú Cầu chạy lung tung, ta đuổi theo nó nên mới chạy ra tận bờ sông, sau đó thì ta quên mất đường về luôn.
Lời cô nói đều là thật. Đúng là vì Tiểu Tú Cầu chạy đi nên cô mới chạy theo, mà cô thì rất ít khi được ra phố chơi, thế nên vừa đi xa một chút liền quên mất đường trở về.
Liên Tử sợ hãi vỗ ngực:
Còn may là đã tìm được tiểu thư, nếu lỡ như để lạc mất người, chỉ sợ lão gia sẽ lo lắng muốn chết.
Cha ta á?
Phong Quang bĩu môi:
Chỉ sợ giờ ông ấy còn đang bận ở thư phòng nghĩ đường làm ăn ấy chứ.
Tiểu thư...
Được rồi, ngươi không cần nói thay ông ấy đâu.
Phong Quang nở một nụ cười:
Nào nào nào, nói cho ta nghe, ngươi lại nghe ngóng được tin tức gì thế?
Liên Tử nhát gan, sợ phiền phức nhưng lại có một ưu điểm cực kỳ lớn là tốc độ hỏi thăm tin tức quả thực có thể so sánh được với nhân viên tình báo.
Đúng là nô tỳ có nghe được một ít tin tức.
Liên Tử vô cùng đắc ý trả lời:
Chẳng phải chuyện ầm ĩ nhất gần đây là vụ án mạng kia hay sao? Nô tỳ nghe nói nha môn đã điều tra ra được một ít manh mối rồi đấy.